31 January 2015

Nhật Ký Biển Đông: Nước Mỹ Đại Loạn Chăng?

Nhật Ký Biển Đông: Nước Mỹ Đại Loạn Chăng?

Nhật Ký Biển Đông trong Tháng Giêng ghi nhận những chuyển biến quan trọng như sau:

-AFP (Bagdad): "Bạo động (khủng bố và nội chiến" (*) đã giết hại hơn 15 ngàn thưởng dân và nhân viên an ninh Iraq riêng trong năm 2014 - con số chết chóc lớn nhất kể từ cuộc xung đột sắc tộc năm 2007."

-AFP (Tokyo) ngày 5/1/2015: Nhật Bản đề nghị cùng hợp tác chế tạo tầu ngầm thay vì xuất cảng sang Úc. Thế nhưng theo bản thăm dò dư luận vào Thứ Ba 6/1/2015, hầu hết dân chúng Úc phản đối việc liên minh với Nhật Bản để chống lại người hợp tác kinh tế hàng đầu Trung Quốc trong cuộc tranh chấp ở Biển Đông và muốn Úc giữ vị thế trung lập. Được hỏi khi nổ ra xung đột với Hoa Lục, chỉ có 15% ủng hộ liên minh Mỹ-Nhật." Điều này cho thấy việc thành lập liên minh "thế chân vạc" Mỹ-Úc-Ấn Độ để chống Hoa Lục không dễ dàng như người ta tưởng vì ngày nay bầu không khí chính trị thế giới đã thay đổi, không giống như trước năm 1975. Hiện nay chỉ số giao dịch thương mại Úc-Trung Quốc khoảng 122 tỉ đô-la mỗi năm.

-Business Insider ngày 5/1/2015: "Trung Quốc đã hoàn tất trang bị hỏa tiễn đạn đạo cho khu trục hạm Jinan. Khu trục hạm này sẽ gia nhập Hạm Đội Đông Hải và có khả năng hành quân ở biển lớn xa bờ biển Trung Quốc. Hiện nay Hoa Lục đã có một hạm đội tàu ngầm tấn công lớn nhất thế giới vừa chạy bẳng dầu cặn (diesel) vừa chạy bằng năng lượng nguyên tử."

-Reuters (London) ngày 8/1/2015: "Theo Thomson Reuters Foundation, hơn một triệu người đã phải rời bỏ nhà cửa vì cuộc xung đột ở Ukraine, gây trở ngại cho nỗ lực cứu trợ và đẩy đất nước tới bờ thảm họa nhân đạo."

-AP (Tokyo) ngày  14/1/2015: "Để đối phó với sự gia tăng quân sự của Trung Quốc, nội các của Thủ Tướng Nhật Bản Shinto Abe đã chấp thuận chi 5000 tỉ Yên (42 tỉ đô-la) cho quốc phòng- con số kỷ lục trong tổng số ngân sách quốc gia 96.3 ngàn tỉ Yên (81.4 tỉ đô-la). Ngân sách có hiệu lực tử Tháng Tư, 1025.

-Reuters ngày 15/1/2015: "Bất chấp những chỉ trích từ những thành phần cứng rắn trong quốc hội, Tổng Thống Obama đã thực hiện lời cam kết tháng trước, giảm nhẹ cấm vận trong việc đương đầu với hòn đảo do những người cộng sản cai trị như một phần của nỗ lực có tính cách lịch sử để chấm dứt sự thù nghịch. Phần còn lại của lệnh cấm vận kéo dài 54 năm vẫn còn tùy thuộc quốc hội. Những biện pháp giảm nhẹ do Bộ Ngân Khố và Thương Mại  công bố sẽ có hiệu lực từ Thứ Sáu (16/1/2015) cho phép xuất cảng sang Cuba các sản phẩm viễn thông, canh nông, thiết bị xây cất và mở rộng giấy phép du lịch cho công dân Hoa Kỳ và giao dịch ngân hàng. Theo AFP, vào ngày 21/1/2015: "Hoa Kỳ và Cuba đã tiến hành cuộc đàm phán có tính cách lịch sử kéo dài hai ngày tại Havana, chấm dứt thời  kỳ Chiến Tranh Lạnh đầy thủ nghịch và tái lập bang giao. Đại diện phía Hoa Kỳ là Thứ Trưởng Ngoại Gia Alex Lee, còn phía Cuba là Bà Ngoại Trưởng Josefina Vidal." Nhưng vào ngày 28/1/2015, theo AP, Chủ Tịch Raul Castro của Cuba đòi hỏi Hoa Kỳ phải trả lại căn cứ Guantanamo Bay, hủy bỏ lệnh cấm vận kéo dài nửa thế kỷ và bồi thường thiệt hại cho Cuba trước khi hai nước có thể bình thường hóa ngoại giao."

-AFP (Washington) ngày 18/1/2015: Sau vụ thảm sát Charlie Hebdo ở Paris, "Trong một cuộc phỏng vấn với CBS, Thủ Tướng Anh Cameron bênh vực quyền tự do phát biểu ý kiến dù ý kiến đó xúc phạm tới tín ngưỡng của người khác, bác bỏ quan điểm của Giáo Hoàng là quyền tự do này phải có giới hạn."

-VnPlus ngày 19/1/2015: "Chiều 19/1, tại Hà Nội, Thượng tướng Đỗ Bá Tỵ, Tổng Tham mưu trưởng Quân đội nhân dân Việt Nam, Thứ trưởng Bộ Quốc phòng đã tiếp Đại tướng Vincent Brooks, Tư lệnh Lục quân Thái Bình Dương Hoa Kỳ đang có chuyến thăm và làm việc tại Việt Nam."

-AP (Tehran) ngày 20/1/2015: "Vào ngày Thứ Ba, Ba Tư và Nga đã ký kết thỏa hiệp mở rộng quan hệ quốc phòng nhân chuyến thăm viếng của bộ trưởng quốc phòng Nga. Theo các hãng thông tấn Nga, Bộ Trưởng Sergi Shoigu nói rằng Moscow mong muốn phát triển mối quan hệ quốc phòng "dài hạn và đa diện" với Ba Tư. Thỏa hiệp mới bao gồm mở rộng hợp tác chống khủng bố, trao đổi nhân viên quốc phòng cho mục tiêu huấn luyện và cho mỗi quốc gia hiểu thêm việc thường xuyên sự dụng các hải cảng của nước bạn."

-Reuters (Moscow) ngày 21/1/2015: " Nga tấn công ngược lại Hoa Kỳ qua thông điệp liên bang của Tổng Thống Obama rằng Hoa Kỳ nghĩ mình là Số Một và tìm cách thống trị thế giới. Ngoại Trưởng Lavrov nói rằng cần có thời gian để Hoa Kỳ suy nghĩ lại chính sách ngoại giao của mình và bớt hung hăng đi.

-Báo Đất Việt ngày 21/1/2015: "Vào chiều ngày 20/1/2015, Thượng Tướng Trương Quan Khánh- Thứ Trưởng Quốc Phòng đã tiếp Ô. Patrickm. Dewar- Phó Chủ Tịch Tập Đoàn Lockeed Martin nhân chuyến thăm Việt Nam đồng thời đồng thời đánh giá cao vai trò của Tập đoàn Lockheed Martin trong việc hợp tác với các công ty của Việt Nam, nhất là trên lĩnh vực kỹ nghệ thông tin (vệ tinh *) và các dự án khác tại Việt Nam." Theo tin tức lộ ra từ báo chí Đài Loan nhưng chưa được Việt Nam hay Hoa Kỳ xác nhận, là các phi công Việt Nam đang được huấn luyện tại Hoa Kỳ để lái phi cơ săn tàu ngầm P-3 Orion do Hãng Lockeed Martin sản xuất mà Việt Nam dự tính mua sau khi có quyết định nới lòng lệnh cấm bán vũ khí sát thương. Theo VnExpress, sau khi Mỹ rút lệnh cấm xuất khẩu trực thăng quân sự cho Việt Nam năm 2009, Phó giám đốc Cơ quan Hợp tác An ninh Quốc phòng Mỹ Richard Genaille tháng 9/2010 thông báo Mỹ cấp 1.3 triệu USD cho chương trình củng cố quan hệ an ninh quốc phòng với Việt Nam để nâng cấp khoảng 15 chiếc trực thăng UH-1 tịch thu được sau năm 1975. Vào cao điểm của cuộc chiến, VNCH sở hữu khoảng 594 trực thăng UH-1.

-Los Angeles Times ngày 23/1/2015: "Các viên chức Ukraina thừa nhận rằng, sau tám tháng giao tranh, dưới làn đạn pháo kích xé nát thây người, quân đội Ukraine đã triệt thoái khỏi  Phi Trường Donetsk được coi là phi trường bận rộn đứng thứ hai của Ukraina và để lọt khu vực này vào tay lực lượng ly khai." Phi Trường Donetsk là điểm chiến lược phân định lằn ranh chia cắt Đông-Tây Ukraine. (*) Đây là tổn thất lớn của quân chính phủ mặc dù đã tổ chức rất nhiều cuộc phản công đẫm máu để giành quyền kiểm soát. Nhưng Hoa Kỳ và Âu Châu đang đe dọa sẽ tăng  thêm cấm vận nếu Nga không chịu kiềm hãm đà tiến quân của phe ly khai.

-AP ngày 25/1/2015: Trong chuyến công du Ấn Độ, sau cuộc hội họp, hai vị nguyên thủ quốc gia- Ô. Obama và Ô. Modi đã bước ra ngoài và Ô. Modi tuyên bố, " Barack và tôi đã hình thành một mối liên hệ, một tình hữu nghị. Cả hai chúng tôi có thể cười, khôi hài và nói chuyện thoải mái qua điện thoại. Chất keo đưa hai chúng tôi lại gần với nhau hơn cũng đã đưa Hoa Thịnh Đốn và Delhi gần lại với nhau hơn." Ấn Độ là một đại cường theo chính sách trung lập có từ năm 1947 thời Thủ Tướng Nehru.  Vào ngày 17/9/2014, Thủ Tướng Mordi đã vui vẻ tiếp Ô. Tập Cận Bình. Vào ngày 11/12/2014 lại lại hoan hỉ tiếp Ô. Putin. Nay lại nồng nhiệt tiếp Ô. Putin cho "vui vẻ cả làng". Ấn Độ dại gì mà chống đối ai? Cứ đứng trung lập mà hường lợi. Đó là chinh sách ngoại giao độc đáo của Ấn Độ mà không một quốc gia nào có được. Cái hay của Ấn Độ là né tránh được những cuộc đụng độ giữa các siêu cường. Cứ để cho các "Ông Kẹ" giết nhau. Dại gì giơ dầu chịu báng? Lãnh đạo quốc gia trong thời kỳ này mà ngu ngơ thì đất nước sẽ tan nát như Iraq, Afghanistan, Yemen, Lybia, Syria, Nigeria và Ukraina. Sách lược ngoại giao muôn đời để giữ nước và phát triển vẫn là: Mình là nước nhỏ, chống đối lại các siêu cường là ngu xuẩn. Phải làm bạn với tất cả các siêu cường. Nhưng nương tựa vào siêu cường mà không lấy sức mình là chính - thì chỉ làm nô lệ.

-BBC tiếng Việt ngày 26/1/205: "Ông Ted Osius, đại sứ Mỹ mới nhận nhiệm kỳ tại Việt Nam đã nhắc tới tham vọng về việc Hoa Kỳ trở thành nhà đầu tư lớn nhất vào Việt Nam trong những năm tới, một cựu thứ trưởng Ngoại giao nói với BBC Tiếng Việt."

-AFP ngày 28/1/2015: "Vào ngày Thứ Tư 28/1/2015, bộ trưởng ngoại giao của các nước ASEAN đã bày tỏ lo lắng về việc Trung Quốc biến cải các bãi đá ngầm còn đang tranh chấp chủ quyền ở Biển Đông sau khi Phi Luật Tân thúc dục họ hãy dũng cảm đương đầu với Bắc Kinh. Bản tuyên bố được đưa ra sau hội nghị tổ chức tại một khu nghỉ mát tại Mã Lai - rằng uy tín của tổ chức bao gồm 10 quốc gia sẽ  bị đe dọa nếu không đương đầu với vấn đề nghiêm trọng xảy ra ngay tại sân sau của chính mình."

-Yahoo News: "Vào ngày hôm nay 28/1/2015, tập đoàn quân sự Thái Lan cảnh cáo Hoa Kỳ là đang can dự vào nội tình chính trị của nước này qua tuyên bố của vị đặc sứ Hoa Kỳ đang viếng thăm Thái Lan và cho rằng lời tuyên bố đó đã làm tổn thương rất nhiều người Thái."

-Reuters ngày 29/1/2015: Với tiêu đề "Philippines, Vietnam upgrade ties in show of unity against China" Reuters cho biết , "Một viên chức Phi Luật Tân nói rằng họ đã có những cuộc tập trận và huấn luyện chung với Hoa Kỳ mỗi năm, và hy vọng sẽ tổ chức tập trận hải quân chung với Việt Nam."

-Reuters ngày 29/1/2015: Trong khi Hoa Kỳ và Âu Châu đe dọa áp đặt thêm cấm vận mới,  "VàoThứ Năm, Đặc sứ Nga tại cơ quan theo dõi an ninh OSCE của Liên Hiệp Âu Châu thúc giục Hoa Kỳ và Âu Châu ngưng hỗ trợ cho thành phần chủ chiến (party of war) ở Ukraina và cảnh cáo điều đó có thể đưa tới thảm họa."

-ABC News ngày 29/1/2015: "Những người biểu tình thuộc Nhóm CodePink đã bu quanh Kissinger khi ông cùng với các cựu bộ trưởng ngoại giao Madeleine Albright và George Shultz tới thượng viện để tham dự buổi điều trần về chiến lược an ninh quốc gia của Hoa Kỳ theo lời mời của Ủy Ban Quốc Phòng Thượng Viện. Đám người giơ cao tấm biểu ngữ "Hãy bắt giam Henry Kissinger vì tội phạm chiến tranh", ám chí một số quyết định gây tranh cãi của ông dưới thời Tổng Thống Nixon và Tổng Thống Ford." (1)

Nhận Định:

Báo Business Insider ngày 21/1/2015 đưa tin, "Ba Tư sẽ nhận lại tổng số $11.9 tỉ đô-la - tài sản bị Hoa Kỳ phong tỏa cho tới 22 Tháng Sáu là thời điểm mà những cuộc thương thảo dự trù kết thúc với thỏa hiệp nhằm hạn chế việc điều hành các cơ sở hạt nhân của Ba Tư. Vào ngày Thứ Tư, Hoa Kỳ đã trả cho Ba Tư 490 triệu đô-la nằm trong số tài sản nói trên."

Trong khi hành pháp Hoa Kỳ đang nỗ lực tiến tới một giải pháp hợp lý để giải quyết vấn đề hạt nhân với Ba Tư, theo AP, "Chủ Tịch Hạ Viện Hoa Kỳ, bất chấp Tổng Thống Obama, vào ngày Thứ Tư tuyên bố sẽ mời Thủ Tướng Do Thái nói chuyện trước lưỡng viện quốc hội vào ngày 3 Tháng 3 để thúc đẩy thêm cấm vận kẻ thù không đội trời chung.Trong khi đó Dân Biểu Nancy Pelosi- trưởng khối thiểu số Dân Chủ tại Hạ Viện cho rằng Obama đã thành công trong việc đem các quốc gia ngồi chung lại với nhau trong khuôn khổ cấm vận hiện hành nhắm mục đích ngăn chặn chương trình hạt nhân của Ba Tư. Bà nói thêm rằng quốc hội sẽ  "vô trách nhiệm" khi áp đặt thêm cấm vận khiến làm tổn hại tới việc thương thảo và liên minh ngoại giao bao gồm các hội viên thường trực của Hội Đồng Bảo An LHQ có cả Đức. Trầm trọng  thêm vấn đề,  TNS John McCain nói rằng Ô. Netanyahu cần phải nói chuyện với người dân Hoa Kỳ bởi vì cuộc thương thảo hiện tại chỉ giúp cho Ba Tư thủ đắc vũ khí hạt nhân. Trong khi đó, các giới chức tình báo Do Thái dấu tên cho biết Ngoại Trưởng John Kerry nói rằng nếu áp đặt thêm cấm vận Ba Tư vào lúc này chẳng khác nào ném quả lựu đạn vào tiến trình đàm phán.Tòa Bạch Ốc cho rằng việc chủ tịch Hạ Viện mời Thủ Tướng Do Thái đã vi phạm nguyên tắc ngoại giao. Ô. Obama dọa phủ quyết tất cả các đạo luật áp đặt thêm cấm vận và nói rằng nó phá vỡ tiến trình thương thảo với Ba Tư và gia tăng nguy cơ xung đột quân sự. Còn phát ngôn viên Bộ Ngoại Giao Jen Psaki nói rằng chưa bao giờ hành pháp (tổng thống) nghe nói tới việc Chủ Tịch Hạ Viện dự định mời một vị lãnh đạo một quốc gia khác thăm viếng Hoa Kỳ." Đúng là nước Mỹ đại loạn!

Chưa có một quốc gia nào trên thế giới mà quốc hội lại mời một nguyên thủ quốc gia khác thăm viếng đất nước mình mà vị lãnh đạo quốc gia - thủ tướng hay tổng thống - không hề hay biết. Hiến Pháp Hoa Kỳ ghi rõ lãnh đạo ngoại giao thuộc về hành pháp tức tổng thống. Nay chỉ vì bênh vực quyền lợi của Do Thái, Quốc Hội Hoa Kỳ xé bỏ hiến pháp tức hành động vi hiến. Vào ngày 24/1/2015, Huffington Post đã đăng bài binh luận của James Zogby với tựa đề "Boehner/Netanyahu: Thông Minh Quá Nên Làm Chuyện Điên Khùng" (Boehner/Netanyahu: So Smart, They're Stupid). Còn bình luận gia Bill O'Reilly của Fox News đặt câu hỏi, "Phải chăng Tổng Thống Obama bị xỉ nhục?" (Is President Obama being humiliated?)

Theo tôi, không phải các ông Boehner và Netanyahu "quá kiêu căng" (cocky) để trở thành điên khùng theo như tác giả James Zogby – hoặc Ô. Obama bị xỉ nhục theo Bill O'Reilly, mà cấu trúc lưỡng đảng và nguyên tắc "kiềm chế và quân bình" (Check and Balance) của Hiến Pháp Hoa Kỳ bắt đầu "có vấn đề".

Nguyên tắc "check and balance" nhằm giữ cho đất nước Hoa Kỳ không sa đà vào độc tài - tức là không cho quốc hội hay hành pháp quá mạnh để muốn làm gi thì làm. Nhưng chính vì hành  pháp không đủ mạnh và bị trói tay bởi quốc hội cho nên nhiều khi nước Mỹ "yếu như con sên". Chính vì quyền hạn quá lớn của quốc hội cho nên chính sách ngoại giao của Hoa Kỳ là chính sách "lưỡng đầu" tức không phải hoàn toàn do hành pháp tức tổng thống quyết định. Chính thực tế "lưỡng đầu ngoại giao" của Mỹ khiến thế giới lo ngại và phải "phòng xa" khi liên kết hoặc hợp tác với Mỹ. Chẳng hạn tổng thống Hoa Kỳ có thể tháo gỡ một phần của lệnh cấm vận nhưng hủy bỏ toàn bộ lệnh cấm vận thì phải thông qua quốc hội. Nếu vì một lý do gì đó, quốc hội cứ ù lì không chịu hành động, điều đó sẽ cản trở sách lược đối ngoại của tổng thống. Một thí dụ khác nữa, một quốc gia nào đó nhận viện trợ của Mỹ và cho Mỹ đóng quân để được che chở về mặt an ninh hoặc đối phó với một cuộc khủng hoảng chính trị. Nếu sứ mệnh hoàn tất nhanh chóng trong vòng vài tháng hay một năm thì không có vấn đề gì. Nhưng nếu việc tham chiến và viện trợ kéo dài khoảng vài ba năm với thương vong và tốn kém thì người dân Mỹ - lúc đầu thường rất cuồng nhiệt ủng hộ các cuộc chiến tranh, chẳng hạn như cuộc xâm lăng Iraq – nhưng sau đó lại mau chán và quay ra chống đối/phản chiến. Xin nhớ cho quốc hội Hoa Kỳ không "sống" vì những chiến thắng của nước Mỹ; Vinh dự này ông tổng thống hưởng cả- mà quốc hội Hoa Kỳ sống vì lá phiếu của cử tri. Dưới áp lực của quần chúng và sợ bị "mất ghế", các ông nghị quay qua "trói tay" hành pháp và buộc tổng thống phải rút quân một cách gián tiếp qua việc cắt đứt hoặc giảm viện trợ. Do đó khá nhiều quốc gia sống dựa vào "đồng minh Hoa Kỳ" đã chết tức tưởi khi quốc hội Hoa Kỳ cắt đứt viện trợ.

Rút ra bài học lịch sử đau thương đó, ngày nay các quốc gia nhược tiểu đang phải nương tựa vào Hoa  Kỳ để bảo vệ nền độc lập hoặc an ninh cho xứ sở mình đã theo chiến lược tự lực tự cường. Tự lực tự cường có nghĩa là lấy sức mình là chính và theo chính sách ngoại giao đa phương để nếu "đồng minh có tháo chạy" thì còn có "anh hai" , "anh ba" cứu giúp. Chỉ nương vào một mình Mỹ là tự sát. Không phải Mỹ ác nhưng nó là hệ quả của cấu trúc "lưỡng đảng" và "check and balance" của Hoa Kỳ.

Hiện nay một số nhà phân tích chính trị Hoa Kỳ nói rằng chính vì quyền hạn quá lớn của quốc hội và sự xung đột triền miên của chế độ lưỡng đảng - đảng nào cũng vì quyền lợi của đảng mình và bất chấp quyền lợi của quốc gia - khiến an ninh của nước Mỹ lâm nguy và uy tín của Mỹ từ từ sút giảm trên quy mô toàn cầu. Khi anh mất dần đồng minh hoặc đồng minh không còn tin cậy anh nữa, hoặc đồng minh bỏ anh ra đi…là lúc vị thế của anh suy yếu và nền an ninh lâm nguy.

Chẳng hạn, hiện nay thế giới, đặc biệt là Mỹ và Đông Nam Á thường xuyên kêu gọi Trung Quốc tuân thủ Công Ước Quốc Tế Về Luật Biển 1982. Nhưng có điều trớ trêu là chính Hoa Kỳ lại là nước không chịu phê chuẩn công ước này. Vào năm 2012, khi căng thẳng nổ lớn ở Biển Đông, không hiểu vì lý do gì, dù các bộ trưởng ngoại giao (Bà Clinton), bộ trưởng quốc phòng (Ô. Leon Paneta), tham mưu trưởng liên quân (Tướng Martin Dempsey) đã ra điều trần và năn nỉ xin quốc hội phê chuẩn nhưng cuối cùng quốc hội cũng cứ ì ra, nội vụ "chìm xuồng" và không còn thấy ai nhắc nhở gì tới chuyện này nữa. Thử hỏi, chính mình không công nhận Công Ước Quốc Tế Về Luật Biển thì làm sao có thể kêu gọi quốc gia khác tuân thủ?  Uy tín của Hoa Kỳ sút giảm và nước Mỹ thiếu tin cậy là ở chỗ đó.

Nói thế sẽ có người vặn hỏi: Tại sao nước Mỹ - tổng thống và quốc hội cứ "trống đành xuôi, kèn thổi ngược" và lưỡng đảng đấu đá nhau như thế mà nước Mỹ vẫn mạnh? Xin thưa vì nước Mỹ là siêu cường. Các đại  cường như Mỹ, Ấn Độ, Trung Quốc hay Nga… dù chính trị nội bộ có nát bét thì cũng chẳng có ai dám "đụng tới sợi lông chân" của họ. Lý do đơn giản, họ là các cường quốc. Chứ nếu một nước nhỏ mà nội bộ xâu xé, quốc hội xung đột với tổng thống, dân chúng xuống đường biểu tình… thì các đại cường sẽ nhào vào tranh giành ảnh hưởng, lũng đoạn giống như bầy sư tử nhào vào xé banh xác một con mồi. Đời là thế!

Hiện nay, ngoài việc đối phó với ngoại thù mỗi ngày mỗi trở nên đông đảo, Hoa Kỳ đang đang phải đối mặt với "nội thù" chính là sự tranh chấp quyền lực do hệ thống lưỡng đảng tạo ra. Từ sau Đệ Nhị Thế Chiến (1945) hệ thống lưỡng đảng và tổng thống chế của Hoa Kỳ đã được các nước chậm tiến Á-Phi và Châu Mỹ La-Tinh, sau khi giành được độc lập, đã coi như ước mơ và khuôn mẫu cho nền chính trị của đất nước mình. Mô thức này được ngưỡng mộ và được các "đại giáo sư" tốt nghiệp ở Mỹ về giảng dạy trong các đại học. Thế nhưng sau hai trăm năm ứng dụng, do tình hình chính trị đổi thay vô cùng phức tạp, cộng thêm với  sự xuất hiện của một số  "cường quốc khu vực" và nhất là phong trào khủng bố toàn cầu đã khiến cho hệ thống "lưỡng đảng" và "tống thống chế", "check and balance"  tưởng chừng như ưu việt - nay đã lộ ra những khuyết điểm. Ngoài ra, các cuộc cử bầu tổng thống của Mỹ thường kéo dài cả năm trời vô cùng tốn kém. Hai đảng, cử tri của hai đảng, báo chí của mỗi phe, chơi đòn bẩn, bêu xấu nhau một cách tệ hại giống như một bi kịch pha lẫn hài kịch chỉ có thể tìm thấy ở Hoa Kỳ. Trong suốt thời gian vận động tranh cử, tổng thống Mỹ không dám làm gì cả vì sợ đối thủ bươi móc, tấn công. Âu cũng là lẽ biến thiên của Tạo Hóa. Không có gì tồn tại vĩnh viễn. Không có giá trị nào vĩnh cửu. Tất cả phải đổi thay để thích nghi với tình thế mới- nếu muốn tồn tại.

Trong vấn đề cai trị, xin nhớ cho đối với những vấn đề bình thường của đất nước thì không cần biện pháp mãnh liệt hay quyết định "độc tài". Nhưng trước những vấn đề sinh tử như: xây dựng một kế hoạch kinh tế lớn, nguy cơ xâm lấn của ngoại bang, đối đầu với cuộc khủng hoảng chính trị của thế giới, an ninh của quốc gia, liên minh hoặc không liên minh với các đại cường để giữ gìn hòa bình và ổn định cho đất nước…thì phải có quyết định dứt khoát và mạnh mẽ. Muốn thế thì hành pháp/chinh phủ phải mạnh. Chẳng hạn một vài quốc gia cho phép hành pháp tức tổng thống ban hành những sắc luật – không thông qua quốc hội để đối phó với tình hình khẩn trương của đất nước. Nếu phải chờ đợi quốc hội- rồi báo chí bàn ra tán vào - chắc chắn tình hình sẽ trở nên tồi tệ hơn.

Chính phủ dĩ nhiên phải lắng nghe ý kiến của quốc hội và của quần chúng nhưng không phải quốc hội và quần chúng lúc nào cũng đúng. Chẳng hạn quốc hội Hoa Kỳ và quần chúng Mỹ đã nhiệt tình ủng hộ cuộc xâm lăng Iraq năm 2003. Nhưng cũng chính quốc hội và quần chúng đó, chỉ bốn năm sau, lại quay qua chống đối cuộc chiến. Vậy có thể nói quốc hội và quần chúng Mỹ đã sai lầm. Và cũng có thể nói quốc hội và quần chúng của bất cứ quốc gia nào cũng có thể sai lầm. Do đó, trước những vấn đề sinh tử của đất nước, hành pháp/chính quyền phải mạnh, phải dám đảm đương trách nhiệm, phải có khả năng thuyết phục quần chúng và nếu cần phải có biện pháp độc tài.

Nhưng nước Mỹ thì không thể làm thế. Họ cho rằng độc tài là kẻ thù của dân chủ, dù sự độc tài là cần thiết trong một số trường hợp. Chẳng hạn Ai Cập và Thái Lan hiện nay đang được cai trị bởi nhóm độc tài quân phiệt. Thế nhưng tình hình ổn định và không còn những cuộc xuống đường kéo dài làm tê liệt đất nước như trước đây. Vậy ai dám nói độc tài luôn luôn nguy hại? Ngoải ra, hãy nhìn vào trường hợp Ukraina. Ukraina là một nước thực thi dân chủ. Nhưng bất kỳ một ông ổng thống nào - dù do dân bầu ra trong một cuộc tuyển cử hợp lệ và trong sạch, nhưng nếu không phù hợp quyền lợi của một siêu cường nào đó, lập tức bị bêu xấu, phá hoại, kích động lật đổ để đưa một chính phủ thân siêu cường đó lên nắm chính quyền cho dù đất nước có tan nát hay bị chia cắt hoặc huynh đệ tương tàn.

Qua sự kiện Boehner/Netanyahu, rõ ràng là nền tổng thống chế, lưỡng đảng và "check and balance" của Mỹ đang có "vấn đề" và không thể ứng dụng cho rất nhiều quốc gia trên thế giới nhất là trong tình hình vô củng hiểm nguy và phức tạp của thế giới ngày hôm nay – đặc biệt cho các tiểu nhược quốc nằm giữa gọng kìm của các thế lực quốc tế./-
Đào Văn Bình
(California ngày 30/1/2015)
Chú thích:
(*) Dấu hoa thị là phần phụ chú thêm của tác giả cho rõ nghĩa.
(1) Đây là tổ chức Phụ Nữ Vì Hòa Bình, mặc áo màu hồng, chủ trương chấm dứt những cuộc chiến tranh do Hoa Kỳ tài trợ hoặc các cuộc chiếm đóng, chống đối lại chủ nghĩa quân phiệt toàn cầu, dùng tiền bạc để tài trợ y tế, giáo dục, các hoạt động bảo vệ môi trường…

29 January 2015

THỜI NGỤC TÙ

THỜI NGỤC TÙ
PHẠM ĐÌNH TRỌNG

1. Khi chưa có chính quyền, những người cộng sản liền vu cho chính phủ hợp pháp và là chính phủ tập hợp được những trí thức có trí tuệ uyên bác và mặn nồng yêu nước, chính phủ Trần Trọng Kim là tay sai của giặc Nhật rồi kích động bạo lực nhân dân cướp quyền của chính phủ hợp pháp đó. Suốt 70 năm qua, tất cả tài liệu, sách báo của đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam đều phải thú nhận với lịch sử rằng cuộc cách mạng tháng tám năm 1945 là cuộc cướp chính quyền. Hành xử kẻ cướp tất nhiên là bất chính và bất minh.

Có chính quyền cướp được trong tay, những người cộng sản cầm quyền lại vu cho những người Việt Nam có tài sản vật chất và tài sản trí tuệ, thành phần ưu tú nhất của dân tộc Việt Nam là kẻ thù của giai cấp vô sản rồi dùng bạo lực nhà nước thẳng tay đàn áp, tiêu diệt. Những chiến dịch đấu tố, bỏ tù, giết hại những người Việt Nam yêu nước, lương thiện và tài năng diễn ra dồn dập gối đầu sóng từ khi mới có chính quyền Xô Viết ở một miền quê Nghệ Tĩnh đến tận hôm nay. Khi dữ dằn hung bạo như cuộc truy lùng tận diệt của gậy gộc giáo mác "Trí phú địa hào, đào tận gốc, trốc tận rễ" trong Xô Viết Nghệ Tĩnh. Khi sôi sục hận thù giết cho đủ tỉ lệ qui định như trong phát động cải cách ruộng đất. Khi âm thầm mà tàn khốc như cuộc tạo dựng vụ án xét lại chống đảng. Khi ồn ào lu loa đánh hội đồng như vụ Nhân Văn, Giai Phẩm. Khi đại trà lùa hàng trăm ngàn người Việt đối lập ý thức hệ cộng sản vào vòng tù tội trong các trại cải tạo khắc nghiệt. Khi bất ngờ đưa lực lượng đông đảo bạo lực nhà nước xông vào nhà dân bắt lẻ từng người, từng người một.

Một nhà nước say bạo lực, nghiện bạo lực như con bệnh nghiện ma túy. Một nhà nước có duyên nghiệp với bạo lực, là nghiệp chướng của bạo lực. Một nhà nước độc quyền lòng yêu nước, độc quyền cả chân lí, coi những tiếng nói thẳng thắn, chân thành, đúng đắn nhưng trái với lí tưởng của đảng cầm quyền đều là sai trái, là suy thoái tư tưởng, đạo đức, lối sống, là thế lực thù địch và luôn ứng xử với tiếng nói của lẽ phải, của lòng dân bằng bạo lực chuyên chính vô sản thì bạo lực nhà nước nay bắt người ngay thẳng này, mai bắt người chân thành kia đã là chuyện thường ngày suốt bảy chục năm qua và chín mươi triệu người dân lương thiện chỉ là những người tù, hoặc người tù chính thức đang trong các trại giam, hoặc người tù dự bị còn ở ngoài cổng trại giam mà thôi!

Riêng việc gần đây công cụ bạo lực nhà nước cộng sản Việt Nam cấp tập bắt ba bloggers và người viết báo mạng nổi tiếng được rất nhiều người tìm đọc là Hồng Lê Thọ, Nguyễn Quang Lập, Nguyễn Đình Ngọc tạo nên một không khí trấn áp, căng thẳng, bất an trong xã hội có cơn cớ từ sự khủng hoảng lí tưởng của đảng cộng sản cầm quyền. 

Lí tưởng cộng sản của học thuyết Mác Lê nin đã được thực tế lịch sử chứng minh là thảm họa của loài người, đã ầm ầm sụp đổ dây chuyền trên phạm vi thế giới như một tất yếu. Lí tưởng cộng sản được thực hiện bằng đấu tranh giai cấp không còn đạo li, không còn tính người và đấu tranh giai cấp đã vạch trận tuyến chiến tranh một mất một còn trong từng con người, từng gia đình, trong lòng cả dân tộc Việt Nam, đẩy dân tộc Việt Nam vào cuộc chiến tranh người Việt giết người Việt kéo dài nhiều thế hệ. Cả chục triệu người Việt đã chết trong cuộc nội chiến ý thức hệ vì lợi ích của nước khác.

Học thuyết Mác Lê nin đưa giai cấp vô sản hão huyền lên trên dân tộc thiết thực làm cho dân tộc Việt Nam tuy bé nhỏ nhưng "Vốn xưng nền văn hiến đã lâu . . . Từ Triệu, Đinh, Lý, Trần bao đời xây nền độc lập / Cùng Hán, Đường, Tống, Nguyên mỗi bên xưng đế một phương" (Nguyễn Trãi. Bình Ngô đại cáo) nay thực sự không còn độc lập, tự chủ, phải cam phận chư hầu tủi nhục. Phải cắn răng cắt đất biên ải của lịch sử hào hùng cho nước cộng sản đàn anh Trung Cộng tham tàn. Phải "giữ nguyên hiện trạng" mất đất, mất biển, mất đảo cho nước cộng sản đàn anh Trung Cộng tham tàn làm chủ quần đảo Hoàng Sa, làm chủ dải đảo Garma, làm chủ biển đông của Việt Nam.

Học thuyết Mác Lê nin là nguyên nhân làm cho đất nước Việt Nam trì trệ, ngày càng tụt lại sau, người dân nghèo đói, đạo lí suy đồi, xã hội bất an, mọi giá trị đảo lộn. Ê chề, mất mát, đau khổ, tủi nhục do học thuyết Mác Lê nin tàn bạo, sắt máu mang lại, dòng người Việt lũ lượt bỏ nước ra đi kéo dài suốt nửa thế kỉ đến nay vẫn chưa chấm dứt. Tiếng than trời, lời chối bỏ của người dân với học thuyết Mác Lê nin tràn ngập trên các trang mạng xã hội lề dân. 61 trí thức đảng viên cộng sản trung thực đã thẳng thắn viết thư gửi lãnh đạo đảng cộng sản cầm quyền yêu cầu từ bỏ chủ nghĩa Mác Lê nin tai họa.

Đảng cộng sản cầm quyền đang gấp rút làm công việc chuẩn bị cho đại hội đảng lần thứ XII trong không khí và tình thế đó. Trong khi những người thực sự nắm quyền trong đảng cộng sản đều muốn khư khư duy trì học thuyết Mác Lê nin để duy trì quyền lực độc tài, duy trì vị thế thống trị xã hội của họ, bảo toàn khối tài sản khổng lồ nhờ có học thuyết Mác Lê nin, nhờ có độc tài đảng trị họ mới có được. Vì thế họ phải vận hành bộ máy công cụ bạo lực nhà nước bắt bớ chủ những trang mạng và người viết báo mạng lề dân gây dư luận rộng rãi phản ứng bất lợi với học thuyết Mác Lê nin và đảng cộng sản, để đảng cộng sản bước vào đại hội tiếp tục kiên trì học thuyết Mác Lê nin.

2. Lịch sử viết bằng máu của cha ông dạy rằng: Trước sức mạnh xâm lược thường trực suốt mấy ngàn năm của đế quốc phương Bắc khổng lồ, dân tộc Việt Nam bé nhỏ chỉ có đoàn kết dân tộc mới giữ được bản sắc văn hóa riêng, mới tạo ra sức mạnh để tồn tại và phát triển. Nhưng những người cộng sản đã rước về mớ lí luận đấu tranh giai cấp xằng bậy của học thuyết Mác Lê nin, ngón đòn độc địa, thâm hiểm của Mao Đại Hán, lấy giai cấp thống trị dân tộc, lấy giai cấp đánh phá tan nát dân tộc, làm yếu hèn dân tộc Việt Nam để dân tộc Việt Nam phải an phận núp bóng Đại Hán, an phận chịu nô dịch Bắc thuộc.

Từ bỏ học thuyết Mác Lê nin bạo liệt sắt máu gây hận thù, li tán dân tộc, từ bỏ lí tưởng xã hội chủ nghĩa huyễn hoặc, vô vọng "đến cuối thế kỉ này cũng chưa chắc đã có chủ nghĩa xã hội hoàn thiện" như lời thú nhận của ông Tổng bí thư đảng cộng sản Việt Nam Nguyễn Phú Trọng, từ bỏ độc quyền chân lí, độc tài cai trị đất nước bằng bạo lực chuyên chính vô sản là lẽ sống còn của dân tộc Việt Nam. Đó là đòi hỏi nghiêm khắc của lịch sử hào hùng Việt Nam, là tiếng nói khẩn thiết của cả dân tộc Việt Nam. Tiếng nói đó được Hồng Lê Thọ thể hiện bằng trang mạng "Người Lót Gạch", được nhà văn Nguyễn Quang Lập diễn đạt bằng giọng điệu "Quê Choa", được Nguyễn Đình Ngọc viết bằng văn phong Nguyễn Ngọc Già.

Bạo lực nhà nước chuyên chính vô sản có thể bắt ba người ngay thẳng đó, có thể bắt ba ngàn người, ba triệu người Việt Nam yêu nước, dũng cảm nói tiếng nói của cuộc sống, của nhân dân nhưng không thể bắt cả dân tộc Việt Nam đòi quyền làm người, đòi lại những giá trị làm nên sự bền vững và trường tồn của dân tộc Việt Nam. Bạo lực cường quyền dù mạnh, dù hung hãn đến đâu cũng không thể khuất phục được khát vọng chính đáng của nhân dân, không thể chống lại đòi hỏi khẩn thiết của lịch sử, không thể đi ngược xu thế tất yếu của thời đại dân chủ hóa.

Với bộ máy công cụ công an khổng lồ, cuồng tín, chỉ biết có đảng, với nền tư pháp xã hội chủ nghĩa mà hệ thống luật pháp chỉ để bảo đảm sự độc tôn thống trị xã hội của đảng cộng sản và tòa án xử theo bản án có sẵn trong hồ sơ do cấp ủy đảng ban hành. Đó là không gian vô cùng rộng lớn cho bạo lực chuyên chính vô sản mặc sức hoành hành.

Cha Chính Vinh ở nhà thờ lớn Hà Nội chỉ vì ngăn cản nhóm người ngạo ngược, đường đột xâm phạm không gian tôn giáo, tự tiện bắc thang leo lên hai tòa tháp nhà thờ lớn treo cờ, giăng khẩu hiệu mà bị tù mút mùa ở địa ngục Cắn Tỷ, Cổng Trời, Hà Giang từ năm 1958 cho đến chết vì đói khổ suy kiệt, năm 1971.

Nhà thơ Hoàng Hưng chỉ vì cầm tập thơ chép tay Về Kinh Bắc do nhà thơ Hoàng Cầm tặng mà bị bắt khẩn cấp giữa đường. Về Kinh Bắc viết về những hoài niệm thời ấu thơ thấm đẫm chất folklore, văn hóa dân gian Kinh Bắc, thấm đẫm tình yêu quê hương: "Ta con chim cu về gù dặng tre / Đưa nắng ấu thơ về trưa đất trắng / Đưa mây lành những phương trời lạ / Về tụ nóc cây rơm". Năm 1994 tập thơ mang hồn dân gian đó được nhà xuất bản Văn Học ở Hà Nội xuất bản và phát hành rộng rãi nhưng năm 1982, vì có trong tay tập thơ đó, nhà thơ Hoàng Hưng bị kết tội "lưu truyền văn hóa phẩm phản động" và bị truy bức, đày đọa ba mươi chín tháng trong ngục tù!

Ôi, trong nhà nước độc tài cộng sản Việt Nam, việc bắt dân, tống người dân lương thiện vào ngục tù quá đơn giản, dễ dàng và mạng người dân quá rẻ mạt!

3. Suốt mấy chục năm cầm quyền, nhà nước cộng sản Việt Nam đã bắt bớ, tù đày, giết hại hàng triệu người Việt Nam lương thiện. Sẽ có những nhà nghiên cứu, những nhà làm sử chân chính tập hợp tư liệu, thống kê đầy đủ để có con số chính xác số người dân lương thiện bị nhà nước chuyên chính vô sản Việt Nam tù đày, giết hại. Con số dòng dòng máu đó sẽ đi vào lịch sử là bằng chứng về một thời ngục tù đau đớn nhất của dân tộc Việt Nam và lịch sử sẽ phán xét cái thể chế khẳng định sự có mặt, duy trì sự tồn tại bằng lạnh lùng, mê mải, bền bỉ giam cầm thân xác, giam cầm trí tuệ, giam cầm tư tưởng người dân và say máu dân lành.

Hồng Lê Thọ, Nguyễn Quang Lập, Nguyện Đình Ngọc đều là những trí thức, những nhà văn, nhà báo có tư duy sắc sảo, có tâm hồn nhạy cảm. Những gì người viết đã nhận từ cuộc đời không bao giờ mất đi vô tăm tích. Thân phận lầm than của đất nước, thân phận bèo bọt của người dân những ngày bất an này đi vào những tâm hồn nhạy cảm đó đã trở thành những bài viết lay động bao trái tim, thức tỉnh bao nhận thức. Bây giờ chính những tâm hồn nhạy cảm, những trí thức chân chính giàu lòng tự trọng đó phải mang thân phận người tù.

Trong nhà nước độc tài cộng sản, nhà tù là nơi bộc lộ rõ nhất, đầy đủ nhất, khốc liệt nhất, rùng rợn nhất bạo lực chuyên chính vô sản. Vì ngay khi còn sống đời thường dân giữa xã hội, quyền con người của người dân đã không được nhìn nhận thì thân phận người tù càng bị đối xử như con vật. Đó là một thực tế lớn với người viết, làm sao có thể bỏ qua. Thực tế của Đêm Giữa Ban Ngày. Thực tế của Chuyện Kể Năm 2000. Thực tế của Quần Đảo Ngục Tù . . . Thực tế nhức nhối đó không thể câm lặng trong những trái tim nhạy cảm với nỗi đau, không thể mất đi phí hoài với những người viết giàu nội lực. Viết vừa như đòi hỏi của cái riêng, vừa như trách nhiệm với cái chung. Viết vì những người đã chết chưa kịp viết như Cha Chính Vinh. Viết cho mai sau về một thời ngục tù đau đớn của giống nòi Việt Nam.

Năm tháng qua đi nhưng thời ngục tù đau đớn này sẽ còn mãi trong trang sách lịch sử, còn mãi trong trang sách văn chương. Những người vì lợi ích riêng, vì mê muội, cuồng tín đã góp chủ trương, góp sức, góp tay tao ra thời ngục tù độc ác với nhân dân, tội lỗi với lịch sử Việt Nam không thể trốn tránh được sự phán xét của lịch sử, sự phán xét của mai sau.

LỜI CUỐI. Viết để ghi lại hiện thực một thời mình sống tuy chả vui sướng, thích thú gì khi phải viết những điều cay đắng. Tôi đã kết thúc bài viết này từ cả tuần nay nhưng vẫn để đấy và muốn quên nó đi. Nhưng có sự việc vừa diễn ra làm cho tôi lại phải nhớ đến bài viết về sự cay đắng đó. Bốn giờ chiều thứ bảy, 24.1.2015, nắng đã nhạt, tôi đi mua bịch phân bò khô về trồng cây. Ra đến chốt bảo vệ ngoài cùng của khu căn hộ, giáp đường Lê Văn Lương, bỗng một người trẻ mặc áo thun, quần lửng từ hè đường lao ra chặn xe tôi, vẫn giọng xấc xược: Đi Đâu? Tôi nói việc cần đi. Người trẻ móc điện thoại từ túi quần ra gọi cho ai đó, báo cáo việc tôi cần đi rồi anh ta lẳng lặng trở vào hè đường để cho tôi đi. Nhưng có tới bốn người trên hai xe máy bám theo tôi suốt đường tôi đi và về.

Hôm sau chủ nhật, 25.1.2015, từ sáng sớm, tôi đã nhận ra cả hai ngả đường trước hai khối căn hộ tôi ở có đến cả chục bóng an ninh chốt chặn. Lại tái diễn cảnh mới ít ngày trước, suốt nửa tháng trời, ngày nào cũng có cả chục công cụ bạo lực nhà nước cộng sản đến phong tỏa khu căn hộ tôi ở, không cho tôi ra khỏi nhà.

Cái cảm giác ngột ngạt ngục tù từ những ngày đó lại trở về đè nặng trên ngực tôi./-

PHẠM ĐÌNH TRỌNG

28 January 2015

Hồ ly qua kính chiếu yêu Trần Đức Thảo

Hồ ly qua kính chiếu yêu Trần Đức Thảo
Vạng Lộc

Hồ Chí Minh được đảng Việt cộng coi là người có một đầu óc siêu việt, hết lòng vì dân vì nước, không màn danh lợi, hy sinh đời sống riêng tư, đã chỉ đạo công cuộc đánh đuổi thực dân Pháp, đế quốc Mỹ để thống nhứt đất nước.

Tuy ông Hồ chết đã lâu (1969), ông vẫn còn tôn sùng như một ông thánh trọn tốt trọn lành, các hình tượng chẳng những đặt ở các công sở, công viên mà còn đặt trong các đền chùa miếu mạo, tập đoàn cầm quyền muốn tiếp tục ăn oản thì phải làm như thế (như lời mách cho Trịnh Kiểm của Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm: "Giữ chùa thờ Phật thì ăn oản.").

Thật hư thế nào?

Hãy nghe phân tích của triết gia Trần Đức Thảo, người đã quyết tâm về nước hầu giúp ông Hồ trong công cuộc giải phóng đất nước, đem lại ấm no hạnh phúc cho đồng bào, các đoạn chữ xiêng trích ra từ cuốn Trần Đức Thảo.-Những lời trăng trối do Tri Vũ -Phan Ngọc Khuê ghi lại do Tổ hợp xuất bản miền Đông Hoa kỳ ấn hành năm 2014.

Trước hết xin nhắc qua quyết tâm về phục vụ tổ quốc của Trần Đức Thảo, nhân trong cuộc tiếp xúc với ông Hồ với một số trí thức ở Paris năm 1946, ông bày tỏ: "Tôi rất mong được về nước cùng cụ xậy dựng thành công một mô hình cách mạng tốt đẹp ... tại quê hương ta"! ... Ông cụ lúc ấy chỉ mỉm cười, nhưng nét mặt thì vẫn lạnh lùng khi nhìn tôi. Tới lúc Hồ chủ tịch lần lượt bắt tay từ biệt mọi người. Khi bắt tay tôi thì "ông cụ" nói với tôi một cách nghiêm nghị: "Còn chú Thảo này thì cách mạng chưa cần tới chú lúc này đâu. Chú cứ ở lại Paris thì có lợi cho cách mạng và cho chú hơn." (259)

Dầu vậy, ông cũng cố lặn lội về nước cho bằng được, ông kể: "tôi về là do sự vận động của tôi với sự trợ giúp của đảng cộng sản Pháp. Và qua đảng cộng sản Pháp thì có cả sự giúp đỡ của phía lãnh đạo Liên Xô nữa." (242), "tôi trở về bằng đường xe lửa Liên Á của Liên xô. Rồi chuyển qua một tuyến xe lửa khác tới ga An Huy ở Mãn châu của Trung quốc" (84).

Đấy là một nghi vấn đối với ông Hồ, ông luôn "bị coi như là một kẻ phản động, bị nghi là "kẻ địch cài vào hàng ngũ cách mạng"" (tr 43), số phận hẩm hiu từ đó đeo đẳng suốt cuộc đời, nhờ thế mà chúng ta có được một chứng nhân lịch sử, những chứng tích cụ thể, những nhận định sâu sắc.

Theo ông Thảo, ông Hồ: "là một Tào Tháo muôn mặt của muôn đời, một con người không có tình bạn, không có tình yêu gia đình, tình yêu con cái, một bộ óc nung đúc một cuồng vọng, với một ưu tư duy nhất là phải leo lên đến tột đỉnh quyền lực để đạt tới mục tiêu của mình" (318)

Nhưng ông Hồ có thật là một đầu óc siêu việt không?

Ông Thảo nhận định: "Thực tế mà nói thì "ông cụ" biết rằng về trình độ tư tưởng, lý luận, thì mình làm sao so được với những Trần Phú, Lê Hồng Phong, Hà Huy Tập, Nguyễn Văn Cừ là những người được đào tạo chính quy, ngay cả với Trường Chinh cũng vậy ..." (267), "Vậy mà "ông cụ" lật ngược lại mọi tình huống, qua mặt tất cả những trở ngại trong đảng như Trần Phú, Lê Hồng Phong, Hà Huy Tập, Nguyễn Văn Cừ, kể cả Trường Chinh ... để rồi vẻ vang vươn lên làm tổng bí thư kiêm chủ tịch nước năm 1945. Đây là một sự kiện lịch sử, cho tới nay, chưa có tư liệu nào làm sáng tỏ ... họ là kẻ cả đời vào tù ra khám ở trong nước, đã từng được đào tạo chính qui, với hậu thuẫn của Đệ tam quốc tế ... vậy mà cuối cùng họ cũng bị đẩy vào hàng thứ yếu, chôn vùi vào quên lảng, như trường hợp cay đắng của Trần Văn Giàu." (353), "Phải ghi nhận rằng lãnh tụ Hồ Chí Minh là một nhà chính trị "mưu thần chước quỷ, chuyên hành động muôn hướng, muôn mặt, trí trá còn hơn cả huyền thoại Tào Tháo trong cổ sử Trung quốc." (356) 

Kẻ không có tài lại có nhiều tham vọng, đúng ra là cuồng vọng, thể hiện qua việc thay đổi danh tánh: "Phải phân tích cặn kẽ từng cái biệt danh ấy như là một dấu hiệu tâm lý chính trị, từ lúc chỉ mong có cơ hội thành đạt (Tất Thành), cho tới lúc quyết tâm, bằng mọi giá, mọi cách để đạt tới tột đỉnh của quyền lực như là một ông vua (Vương), là một người yêu nước chân chính ('Ái Quốc'), là một lãnh tụ thông minh bậc nhất trong thiên hạ (CHÍ MINH)! ..... Một nhà túc nho, một người trí thức có đầu óc tỉnh táo, có liêm sỷ, một bộ não minh triết không bao giờ tự ý xưng mình là 'Vương', là 'Ái Quốc', là 'CHÍ MINH' như thế"  (292), để đạt mục đích ông Hồ rất giỏi các trò tiểu xảo, sử dụng dưới trướng toàn những tên nịnh bợ: "Trong vòng thân cận "ông cụ", không hề có một chuyên viên trí thức nào có bằng cấp tốt nghiệp đại học cả. Chỉ toàn là những hầu cận, cận vệ ít học được "ông cụ" đào tạo, để phục tùng thì sau đều được "ông cụ" đề bạt lên thành tướng, thành giám đốc, thành bí thư v.v. .. Còn giới học thức chỉ được làm việc ở vòng xa bên ngoài." (291), "chung quanh "ông cụ" có nhiều phe cánh kình chống nhau, ngầm hạ uy tín nhau rất là tàn nhẫn. Và điều đó cho thấy "ông cụ" lúc lên tới đỉnh cao quyền lực thì rồi đã lâm vào hoàn cảnh của một phù thủy không còn điều khiển được đám âm binh hung bạo, tùy tiện, hỗn xược do chính mình đã tạo ra!" (297)

Cũng "vì cuồng vọng quyền lực, mà "ông cụ" đã không ngần ngại công khai, lộ liễu viết sách , dù đã ký với những cái tên khác, để tự ca ngợi, tự tôn vinh chính mình. Tự chọn lựa từng chi tiết nhỏ nhặt nhất để đề cao, để sùng bái lãnh tụ là ... chính mình." (319), cuốn thứ nhứt: Những mẩu chuyện về đời hoạt động của Hồ chủ tịch dưới bút hiệu Trần Dân Tiên, xuất bản năm 1948, cuốn thứ hai: Vừa đi đường vừa kể chuyện dưới tên T. Lan, xuất bản năm 1963,  việc ông Hồ được gọi bằng bác không phải do dân chúng kính trọng tôn xưng gì đâu mà do dàn dựng cả, ông Thảo kể lại lời dặn dò kỹ lưởng trong buổi "tập huấn" trước khi diện kiến: "không được xưng "tôi", y như là ngang hàng với "Người".
- Nếu không được xưng tôi thì xưng bằng gì?
- Đồng chí có thể xưng bằng "con" hay bằng "cháu" và phải gọi "Người" bằng "bác" như đồng bào vẫn gọi." (247), theo Lữ Phương: "ông Giàu (tức Trần Văn Giàu) thuật lại chuyện gặp Nguyễn Ái Quốc lần đầu (lúc ấy đã là Hồ Chí Minh) và cũng gọi bằng "anh" nhưng đã bị Hồ Chí Minh khuyên không nên gọi như vậy mà nên xưng hô như mọi người.", thậm chí còn thậm xưng là "Cha già dân tộc", ông Hồ viết trong Những mẩu chuyện về đời hoạt động của Hồ chủ tịch (trang chót): "Nhân dân gọi Hồ chủ tịch là Cha già của dân tộc, vì Hồ chủ tịch là người con trung thành nhất của tổ quốc Việt Nam.", nên nhớ lúc đó Hồ chỉ mới 58 tuổi.

Một con người bất cố liêm sỉ đến thế thì liệu có thể lo nghĩ gì đến hạnh phúc của người dân?

"Cứ theo thực tại mà xét, thì "ông cụ" là một con người cực kỳ vị kỷ, mang mặc cảm tự tôn tuyệt đối. Từ cách mang đôi dép râu bình dân, từ cách để hở ra cái áo lót nâu đơn sơ, thủng vào lổ bên trong, từ cách không cài hết khuy áo sơ mi, tới cách khoác hờ cái tấm nhựa bên ngoài ... đó là những cách thức phô diễn đã được chọn lựa cân nhắc kỹ. Những chi tiết ấy tạo ra một thứ vương bào siêu vật chất, đầy hào quang của cách mạng vô sản!" (264), "Cụ Hồ còn nêu gương thanh đạm, bắt làm nhà gỗ để cụ ở, nhưng chung quanh và những người thừa kế cụ, có ai theo gương sống thanh đạm như thế đâu. Bởi chung quanh đều biết tấm gương ấy chỉ là thứ đạo đức hình thức, bề ngoài nhưng trong thực tế thì lại khác, ông cụ vẫn sống rất là đầy đủ về mọi mặt, kể cả về vấn đề sinh lý." (83), ngoài bà vợ Tàu Tăng Tuyết Minh coi như chính thức, còn chuyện ba lăng nhăng của Hồ thì diễn ra mọi lúc mọi nơi, nhiều người đã biết, Ông Bảo Đại kể trong cuốn Le Dragon d'Annam, tr 134: "Pendant son séjour à Moscou, Hô Chi Minh a vécu avec une Russe dont il aurait eu une fille." (Trong thời gian ở Mạc tư khoa, Hồ Chí Minh sống với một phụ nữ Nga, có một người con gái), Ông Trần Trọng Kim kể trong cuốn Một cơn gió bụi, tr 75: "Về khoảng cuối năm 1944, Việt Nam cách mạng đồng minh hội ... cho ông Hồ Chí Minh cùng 22 đảng viên phần nhiều là người trong đảng phục quốc về nước để khởi sự hành động. Trong số 22 người ấy có một nữ đảng viên tên Đỗ Thị Lạc là người sau có đứa con gái với Hồ Chí Minh.", các chuyện lem nhem này loại thâm cung bí sử, nhưng màn bí mật đã hé lộ dần, như tằng tịu với Nguyễn thị Minh Khai, Nông thị Xuân, Nguyễn Thị Phương Mai, ..., cứ nhìn cách ôm hôn "kỳ quái" các "cháu ngoan nhi đồng" giữa thanh thiên bạch nhựt của lão hẳn hiểu chuyện thâm cung.
Cứ nhìn cách ôm hôn "kỳ quái" các "cháu ngoan nhi đồng" giữa thanh thiên bạch nhựt của lão...
Một người nghĩ đến hạnh phúc của đồng bào không thể sử dụng một giai cấp này để triệt tiêu một giai cấp khác, kết quả là hàng trăm ngàn người bị sát hại dã man trong công cuộc cải cách ruộng đất, chính Hồ minh thị: "trên đời này chỉ có hai giống người: giống người bóc lột và giống người bị bóc lột. Mà cũng chỉ có một mối tình hữu ái là thật mà thôi: tình hữu ái vô sản" ("Hồ Chí Minh -Những sự kiện" -Nhà xuất bản thông tin lý luận Hà Nội 1987, tr 40), Cụ Trần Trọng Kim giải thích: "Dù có nói tranh đấu cho quốc gia hay cho dân tộc nữa, cũng chỉ là cái phương pháp dùng tạm thời trong một cơ hội nào để cho được việc mà thôi, chứ mục đích cốt yếu là tranh đấu cho giai cấp vô sản ... " (Một cơn gió bụi, tr 113).

Nên việc coi Hồ có công đánh đuổi thực dân Pháp, đế quốc Mỹ để thống nhứt đất nước là chuyện lừa mị. Một người thật sự nghĩ đến quyền lợi đất nước không thể không tiếc máu xương của hàng triệu sanh linh trong cảnh huynh đệ tương tàn, theo ông Trần Đức Thảo: "Tiềm lực của mỗi quốc gia, là ở trong ý thức thuộc về cùng một dân tộc, cùng một lịch sử, cùng một ngôn ngữ, cùng một đất nước. Không thể quên rằng nội lực một dân tộc là nên tảng đạo lý ngay thẳng do tổ tiên để lại. Nhưng lịch sử nước ta thì đã trải qua những giai đoạn đau buồn dẹp bỏ di sản đạo đức của tổ tiên để đón nhận thứ "đạo đức cách mạng mác xít". Chấp nhận việc chia cắt lãnh thổ dù chỉ là tạm thời, nhưng việc đó thực sự đã chia rẽ dân tộc, đã tạo ra sự phân biệt đối xử vì khác "ý thức hệ" mà coi nhau như kẻ thù. ... đã coi nhau là kẻ thù thì rất dễ phạm tội ác. Cái lô gích của chiến tranh nào, của cách mạng nào mà không hề gây tội ác? Lén lút ném lựu đạn, ám sát nhau ở thành thị và nông thôn không phải là tội ác sao? Vậy mà nay đảng đã công khai khoe thành tích ám sát, ném lựu đạn ở vùng địch, khoe lén lút đưa đại quân, len lỏi rừng già Trường sơn vào Nam, để xé hiệp định Genève, xé hiệp định Paris ... Như khi đảng ký hiệp định Genève, là biết sẽ chẳng thể tôn trọng nó. Vì thế đảng chỉ rút ra Bắc một phần lực lượng, phần còn lại, để mai phục sẵn ở miền Nam, chờ cơ hội ra tay mở lại chiến tranh. Lúc ký hiệp định Paris, theo định nghĩa là để chấm dứt chiến tranh, là để duy trì hòa bình, nhưng đảng đã ký để dùng chúng chuẩn bị mở lại chiến tranh cho rộng hơn, ác liệt hơn. ... Chung quanh ta, ở khắp vùng Đông Nam Á, chẳng có một nước nào đi theo con đường chiến tranh trường kỳ và triệt để như thế. Họ đã cố tránh hiểm họa của chiến tranh." (357).

Vậy động cơ trực tiếp nào thúc đẩy Hồ làm những điều tàn độc như thế? ÔngThảo giải thích: "Phải nói thẳng ra rằng là Mao đã như trực tiếp bẻ lái "ông cụ". Cái mảng tối nên tìm hiểu là lúc được bố trí vào làm việc trong "Bát lộ quân" của đảng cộng sản Tàu, với quân hàm thiếu tá thì "ông cụ" đã tuyên thệ đã gia nhập đảng cộng sản Trung quốc vào lúc nào, do ai đỡ đầu? Tuyên thệ như thế thì có phải từ bỏ quốc tịch VN hay không? Ngay khi vào tiếp thu Hà nội, tôi đã được nghe kể nhiều về "sự ưu ái của Mao chủ tịch vĩ đại"  đối với "bác Hồ" ... chỉ đạo "bác" đứng ra thành lập đảng CS VN để kết nghĩa anh em với đảng CS Trung quốc ..." (254).

Hiểu ngọn nguồn như thế thì mới hiểu vì sao đất nước bị cột chặt vào Tàu, mới hiểu tội ác tày trời của Hồ đối với dân tộc.

Dầu vậy, vẫn có nhiều tác giả viết ca ngợi ông Hồ, sao có sự nghịch thường này?

Lý do theo triết gia Trần Đức Thảo: ".. các nhà sử học khi nghiên cứu về "bác Hồ" đã chỉ căn cứ trên những tư liệu của đảng cộng sản, nên không thể nào nhìn rõ sự thật; ... Họ chỉ là những ông thầy bói mù được sờ vào, không phải là một con voi, mà là một con khủng long ba đầu chín đuôi!" (292)

Như vậy, qua lăng kính Trần Đức Thảo, Hồ ly đã hiện nguyên hình./-

Vạng Lộc
1-2015

Con đường thăng tiến ngoạn mục của bà đại biểu dân

Văn Quang - Viết từ Sài Gòn ngày 26.01.2015

Con đường thăng tiến ngoạn mục của bà đại biểu dân

Cho tới hôm nay 23-1-2015, chưa có kết luận chính thức về vụ bà Thu Nga, nữ đại biểu Quốc Hội bị bắt tạm giam vào ngày 07 tháng 1 -2015 vừa qua như tôi đã "thông tin sơ lược" trong kỳ báo trước. Tất nhiên công việc điều tra phải qua nhiều giai đoạn. Tuy nhiên dư luận ở VN vẫn ngấm ngầm sôi nổi về chuyện này. Một bà đại biểu dân mà bị bắt và tạm giam là chuyện lớn khiến người dân bàn tán xôn xao.

Trong khi chờ đợi những tin tức chi tiết chính thức, mời bạn đọc nhìn qua về con đường nào đã đưa dẫn bà Nga tới đỉnh danh vọng và đỉnh giàu sang. Thật ra chuyện này không lạ với rất nhiều người VN qua các biến động của thời cuộc và có quá nhiều kẽ hở của luật pháp tạo ra quá nhiều cơ hội cho những người biết sử dụng hoặc lợi dụng nó. Ở bài này, tôi không nói về các vị có chức tước, có quyền hành dù chỉ là nhỏ nhoi cũng có thể lợi dụng để trục lợi.

Cụ thể như trường hợp các ông trưởng thôn cũng có thể "ăn bò, ăn heo, ăn dê" của dân dễ như ăn cháo.
Người dân thôn Xóm Mới (xã Ninh Tây, huyện Ninh Hòa) phẫn nộ về chuyện quan xã chia nhau ăn chặn bò, heo của dân.
Mới đây, tỉnh Khánh Hòa đã rót tiền hỗ trợ giống cây trồng, vật nuôi cho các gia đình dân miền núi nhằm tạo việc làm và nâng cao đời sống cho người dân. Tuy nhiên, hầu hết số tiền hỗ trợ này chảy vào túi các quan xã...  Các ông này thuê người đứng tên ký, nhận bò giúp để thản nhiên đưa bò hỗ trợ cho dân về chuồng nhà mình. Ở 2 xã Khánh Trung và Cầu Bà thì hợp đồng ghi cấp lợn nái giống Yorkshire (48kg/con) nhưng thực tế dân chỉ được nhận lợn con. Tại xã Giang Ly, số bò này được nâng khống thêm 4 con bằng cách cấp "bò ảo" cho các gia đình dân có tên mà chẳng có bò, tiền chênh lệch khoảng 40 triệu được một số cán bộ xã chủ chốt chia nhau.
12 con dê đi lạc vào nhà ông Huyện ủy – Biếm họa của báo Dân Trí.
Hoặc ở Huyện Thạch Thành (Thanh Hoá) 12 con dê hỗ trợ người nghèo bỗng dưng "đi lạc" vào trang trại của Bí thư Huyện uỷ, 6 tháng sau mới được phát hiện.

Những thủ đoạn ăn cắp vặt như thế xảy ra khắp nơi. Nói gì đến các quan ở những địa vị cao hơn không thèm ăn cắp vặt, ăn miếng lớn mà không cần phải làm gì. Những chuyện như thế xuất hiện thường xuyên trên báo chí. Ở đây, tôi chỉ nói đến những người dân biết cách kiếm tiền qua những cơ hội ấy trong một xã hội xáo trộn, kinh doanh loạn xạ. Trường hợp của bà Nga cũng không ngoại lệ. Hãy liếc qua tiểu sử sơ lược của bà.

Từ đâu đi lên, nhờ cái gì?
Bà Châu Thị Thu Nga sinh năm 1965 tại Thừa Thiên Huế, với trình độ chuyên môn là Tiến sĩ Quản trị Kinh doanh. Tôi không biết rõ bà học và đậu tiến sĩ ở đâu năm nào. Bà bước những bước rất vững chắc từ Phường Xã lên chứ không như những ông bà khác nhảy cái xoạch lên địa vị cao ngất ngưởng, có khi người dân chẳng hiểu ông bà đó từ đâu nhảy ra.
Bà Nga phát biểu trong phiên thảo luận tại Hội trường Quốc hội.
Bà Nga đã từng là đại biểu Hội đồng nhân dân phường trong thời gian 2004-2011, bà tiếp tục tham gia đại biểu dân cử ở cấp quận. Rồi cứ cái đà thăng tiến ấy, năm 2011, bà trúng cử đại biểu Quốc hội khóa XIII (sẽ kết thúc vào năm 2016). 

Bà Bà Châu Thị Thu Nga còn nhiều chức vụ khác nữa, bà cũng là đại biểu Hội đồng nhân dân (HĐND) TP Hà Nội. Bên cạnh đó, bà Nga còn là thành viên Tổ chuyên gia liên ngành thuộc Ban Chỉ đạo Trung ương về chính sách nhà và thị trường bất động sản; Ủy viên thường vụ Ban chấp hành Hiệp hội bất động sản VN; Ủy viên Tổ chức Nghị sĩ hữu nghị VN - CHLB Đức; Phó chủ tịch Hội bảo trợ người tàn tật và trẻ mồ côi TP.Hà Nội. Các ông bà làm lớn thường được mời giữ nhiều chức vụ cho các cơ quan này… thêm phần long trọng, cũng là lẽ thường.

Sự nghiệp chính trị và thương mại cùng tiến song hành
Con đường chính trị của bà cũng song hành với đà mở rộng của Housing Group. Bây giờ hãy tạm kể là bà không lợi dụng chức vụ uy tín của một vị đại biểu dân nhưng dù bà có muốn hay không, các doanh nghiệp, các công ty lớn nhỏ, các mối giao dịch tư nhân cũng nhìn vào đó để đặt thêm niềm tin của mình trong các thương vụ mua bán. Nhờ vậy sự nghiệp kinh doanh của bà thuận lợi hơn.
Công ty Housing Group của bà Châu Thị Thu Nga bán hàng trăm căn nhà trên giấy tại dự án B5 Cầu Diễn.
Doanh nghiệp của bà Nga liên tục công bố việc đầu tư vào hàng chục dự án, từ loại dành cho người có thu nhập trung bình đến cao cấp, văn phòng cho thuê, biệt thự nhà vườn, nhà liền kề, penthouse... Hãy kể vài dịch vụ lớn như chung cư B5 – Cầu Diễn, Thượng Đình Plaza, Khu nhà ở kinh doanh Phú Thượng - Tây Hồ, khu nhà ở 25 Vũ Ngọc Phan, Trung tâm Dịch vụ hỗn hợp phường Phương Mai, Trung tâm thương mại vật liệu xây dựng Housing Group, Trung tâm chiếu phim và dịch vụ văn hóa thể thao (Quốc Oai)… Bằng ấy thứ cũng đủ làm người dân nhìn mỏi cổ và xếp vào loại đại phú gia rồi.

Cơn sốt giá nhà đất đưa bà lên như diều gặp gió
Thời kỳ 2006-2010 bà được cho là phất lên nhanh nhờ sốt giá đất đai... Thật ra vào thời kỳ này có vô số những ông bà đang túng thiếu méo mặt bèn nhảy vào buôn bán nhà đất phất lên cực kỳ nhanh chóng. Ở VN chưa có ngành nghề nào ở VN làm giàu nhanh và "khủng" bằng nghề này. Đang đi xe đạp, xe máy cũ, nhảy lên xe hơi vài tỉ, biệt thự hàng tá, nhà đất mênh mông chứ chẳng phải riêng mình bà Nga. Nhưng bà kinh doanh bạo hơn, phô trương thanh thế rất hùng dũng.

Với 3 xí nghiệp ban đầu, Housing Group phát triển hệ thống thành 5 công ty thành viên hầu hết hoạt động trong lĩnh vực đầu tư, kinh doanh nội thất gồm Công ty tránh nhiệm hữ hạn (TNHH) nội thất Housing, Công ty cổ phần Đầu tư Xây dựng Công nghiệp Đô thị, Công ty Xây lắp Housing, Công ty Truyền thông Housing, Công ty Đầu tư Xây dựng Bất động sản Á Châu. Ngoài ra, tập đoàn còn có sàn giao dịch bất động sản cùng một số chi nhánh tại các tỉnh thành và phát triển theo hướng đa ngành, mở rộng xuất khẩu sang nhiều thị trường quốc tế. 

Ngoài Hà Nội, công ty của bà Nga còn đầu tư các dự án tại các tỉnh, thành như Trung tâm thương mại dịch vụ văn phòng kết hợp nhà ở – Housing Garden (Đồng Văn, Hà Nam), Khách sạn Sing Hotel, Quất Lâm (Giao Thủy, Nam Định)...
Nhiều dự án do Housing Group làm chủ đầu tư hoặc góp vốn thì hầu hết vẫn là bãi đất trống sau gần chục năm khởi công.
Tuy nhiên, không ai học được chữ ngờ. Nếu buôn bán nhà đất vọt lên như hỏa tiễn thì ít năm sau nó rớt xuống cũng như máy bay phản lực gãy cánh . Một phần bởi sự phát triển lu bù, loạn xạ của chính những ông bà chủ khiến cung vượt cầu quá xa, kết luận là chính họ gánh chịu hậu quả. Nhà đất xuống giá, ứ đọng triền miên. Càng làm ăn lớn càng chết nhanh, chết mạnh. Có khi chết cũng không được. Nhiều đại gia nhà đất trở nên những con nợ và từ nợ nần chuyển sang lừa đảo, gian lận. Bà Nga rơi vào hoàn cảnh ấy.

Cú lừa đảo khổng lồ diễn ra như thế nào?
Dự án chung cư B5 Cầu Diễn do Housing Group liên danh với Công ty TNHH MTV Xuất nhập khẩu và Đầu tư xây dựng phát triển Hà Nội thực hiện, bắt đầu được các sàn rao bán từ giữa năm 2008 theo hình thức hợp đồng góp vốn có tính lãi suất. Với đơn giá từ 11-16 triệu đồng mỗi m2, công ty của bà Nga đã thu của mỗi khách hàng mức tối thiểu vào khoảng 400 triệu đồng (khoảng 30% giá trị căn nhà). Khách hàng ghi tên mua nhà tại trụ sở Housing Group (Thạch Thất) hoặc thông qua các đơn vị môi giới.
Người mua nhà biểu tình đòi quyền lợi.
Tạm kể một nạn nhân trong số hàng ngàn nạn nhân. Anh Mạnh góp vốn mua căn nhà tại đây từ năm 2011 với giá 15 triệu đồng mỗi mét vuông. Ngoài khoản tiền 600 triệu đồng (30%) đặt mua căn nhà, anh còn nộp 100 triệu đồng cho đơn vị môi giới. Hợp đồng góp vốn được ký vào tháng 8/2011, ghi rõ thời gian khởi công dự án là năm 2010, hoàn thành vào quý IV/2015. Theo văn bản này, sau 12 tháng anh Mạnh không có nhu cầu góp vốn hoặc mua bán nhà ở phía Housing sẽ thanh toán đầy đủ cả gốc và lãi. 

Dự án trong mơ "đắp chiếu" dài dài
Đến đầu năm 2012, anh Mạnh đi kiểm tra thấy dự án vẫn "đắp chiếu" nên cùng nhiều nhà đầu tư khác gửi đơn rút vốn. Sau 4 lần gửi đơn, đến tháng 9/2013, anh mới nhận được đơn phúc đáp của công ty, cho biết chỉ hoàn vốn nếu dự án dừng thực hiện hoặc có văn bản của cơ quan chức năng yêu cầu dừng thi công. 

Cũng từ năm 2012, như anh Mạnh, nhiều người đã lên công ty, gọi điện thoại, thậm chí đến tận nhà riêng để gặp bà Nga nhưng không được. Anh Mạnh phân trần: "Đa số người mua nhà đều phải đi vay mượn. Đến nay nhà chưa có mà tiền không đòi được nên cuộc sống các gia đình bị đảo lộn, anh em lục đục". Hi vọng của khách hàng này hoàn toàn sụp đổ hoàn toàn khi tối 7/1 vừa qua bà Nga bị bắt.

Anh Tuấn, một khách hàng mua nhà cho biết thêm: "Không dưới chục lần, chúng tôi đến trụ sở Housing Group để gặp bà Nga nhưng chẳng bao giờ gặp. Bà ấy luôn tìm cách trốn tránh. Đến nay bà ấy bị bắt thì coi như hy vọng đòi tiền hoặc đòi nhà đều càng mờ mịt". Sau khi nghe tin bà Nga bị bắt, anh Tuấn gọi điện thoại cho những khách hàng khác để cùng nhau tìm cách giải quyết nhưng ai nấy đều chán nản. Khách hàng này cho hay:
"Lần cuối cùng chúng tôi gặp được bà Nga thì bà này thừa nhận không còn tiền để thực hiện tiếp dự án hoặc thanh toán cho nhà đầu tư. Giờ bà ấy bị bắt, tôi càng thấy không còn hy vọng". 

Theo kết quả thanh tra về hoạt động kinh doanh của Housing Group công bố vào tháng 10 vừa qua, số tiền thu được tại dự án B5 Cầu Diễn là 377 tỷ đồng. Tuy nhiên, công ty mới sử dụng một phần nhỏ để đầu tư vào đây. Bên cạnh đó, cơ quan thanh tra cũng cho biết, Housing cũng như đơn vị liên danh đều không đủ năng lực tài chính để thực hiện dự án. 

Bị cáo có thể bị tù nhưng dân có đòi lại được gì đâu
Theo luật sư Phạm Thanh Bình, trường hợp bà Nga bị truy cứu trách nhiệm hình sự về tội Lừa đảo chiếm đoạt tài sản tại dự án B5 Cầu Diễn, những người mua nhà được xác định là bị hại trong vụ án hình sự này.

Điều 28 Bộ luật Tố tụng hình sự quy định vấn đề dân sự trong vụ án hình sự được tiến hành cùng với việc giải quyết vụ án hình sự. Những người bị hại có quyền "đề nghị mức bồi thường và các biện pháp bảo đảm bồi thường".

Tuy nhiên, việc người bị hại trong vụ án sẽ được bồi thường bao nhiêu lại phụ thuộc vào số tiền hoặc tài sản do Cơ quan điều tra thu hồi được trong khi điều tra. Nhiều vụ án tương tự, khả năng để các nạn nhân lấy lại tiền là rất khó khăn. Còn tiền đâu mà đền. Còn ít đất ít nhà bỏ hoang, dù có bán rẻ cũng chẳng ai dám mua. Chưa biết vụ án này sẽ đi tới đâu và liệu có thêm quan chức nào ở các cơ quan địa phương nhúng tay vào góp sức cho bà đại biểu dân hay không. Việc xét xử sẽ ra sao còn đang ở phía trước.

Một luồng dư luận khác cũng lại được hâm nóng. Đó là chuyện lúng túng trước những sai phạm của các đại gia và đại quan, không dám xử đúng luật.

Nhà của quan cứ ngang nhiên xây không phép
Đã một tháng trôi qua từ vụ các biệt phủ xây không phép trên núi cấm Hải Vân bị báo chí phanh phui, dư luận đang theo dõi TP Đà Nẵng sẽ xử lý thế nào. Vụ này tôi cũng đã đưa tin và cũng chờ kết quả "xử lý" của các cơ quan chức năng.

Dư luận được trấn an khi những người có trách nhiệm tuyên bố sẽ làm "đến nơi đến chốn" nếu các "biệt phủ: này có dấu hiệu sai phạm. Để có đầy đủ chứng cứ, nhiều đoàn kiểm tra liên ngành đã được lập để đi xác minh.

Cuối cùng con số mà báo chí lấy được từ chính lực lượng thanh tra Sở Tài nguyên - môi trường Đà Nẵng là có không dưới 20 căn nhà rường, biệt thự được xây dựng kiên cố trong năm năm qua, trong khi các gia chủ không hề có một mẫu giấy cấp phép "lận lưng". Như vậy là sai phạm quá rõ ràng, thậm chí là sai phạm nghiêm trọng.

Trong suốt năm năm qua, cũng đã có những biên bản xử phạt, yêu cầu tháo dỡ những biệt phủ xây trái phép trên đất rừng. Thế nhưng những biên bản ấy chỉ dừng lại ở chỗ phát hiện chứ không hề đi đến quyết định cuối cùng: dẹp bỏ việc xây trái phép.

Chỉ trên 1 tờ báo, đã có 254 ý kiến phản hồi của bạn đọc về chuyện "Ðà Nẵng bó tay với biệt thự trái phép", tất nhiên không ai có thể chấp nhận chuyện luật pháp nhẹ tay với người này nhưng mạnh tay với người khác.

Dư luận vô cùng kinh ngạc trước việc một biệt thự xây dựng trái phép công khai và liên tục suốt thời gian dài giữa thanh thiên bạch nhật ngay chân núi Hải Vân thuộc phường Hòa Hiệp Bắc, quận Liên Chiểu, TP Ðà Nẵng.

Kinh ngạc trước hết bởi mức độ "hoành tráng" về quy mô của ngôi biệt thự. Chính xác phải gọi đó là "một khu nhà" bởi bao gồm những "ba căn nhà gỗ của đồng bào dân tộc thiểu số và 4-5 căn nhà khác" (theo mô tả của ông Nguyễn Xuân Hoài, đội trưởng đội quy tắc đô thị quận Liên Chiểu).

Kinh ngạc tiếp theo là tuy quy mô hoành tráng xa hoa như vậy nhưng lại được... xây lụi, tức xây dựng không phép trên đất không được phép xây dựng nhà ở. Và kinh ngạc nữa là khu nhà kín cổng cao tường như biệt phủ ấy có vẻ như "vô chủ", bởi lẽ theo những cá nhân có trách nhiệm "gác cổng" xây dựng ở địa phương thì tuy công trường xây dựng ồ ạt hối hả với hàng chục công nhân như vậy song nhiều lần đến gọi cổng nhưng không ai tiếp, gọi điện thoại nhưng chủ nhân không tiếp, chỉ có... mấy con chó becgiê chạy ra "nghênh tiếp" mà thôi (?!).

Thật sự khu "biệt phủ" đó không phải vô chủ: chủ nhân của nó là gia đình ông Phan Như Thạch, thiếu tướng, giám đốc Công an tỉnh Quảng Nam (đã có quyết định nghỉ, chờ chế độ hưu trí).

Sự xuất hiện thông tin chủ nhân ngôi "biệt phủ" khiến dư luận đi từ kinh ngạc sang bất bình. Họ đặt ngay câu hỏi có phải vì chủ nhân khu biệt phủ ấy là "sếp to" nên việc xây dựng trái phép mới diễn ra một cách công khai và liên tục như vậy? Nếu chủ nhân là người dân thấp cổ bé họng liệu có dám và có "được" xây dựng trái phép như vậy không?

Hỏi và có ngay câu trả lời: hoàn toàn không. Bởi cách khu biệt phủ của tướng Thạch chừng 500m là cái chòi của người dân (ông Nguyễn Như Tiến và bà Lê Thị Hay) vừa được dựng lên để làm quán đã bị cưỡng chế tháo dỡ ngay lập tức với cùng lý do là xây dựng trái phép.

Kiểm tra rồi nhưng… chưa có hướng "xử lý"
Chiều 12-12, ông Võ Văn Thương, chánh văn phòng UBND TP Đà Nẵng, cùng lãnh đạo UBND quận Liên Chiểu đã đi kiểm tra thực tế tại khu vực mà gia đình thiếu tướng Phan Như Thạch xây dựng biệt thự trái phép dưới chân núi Hải Vân (thuộc P.Hòa Hiệp Bắc, quận Liên Chiểu). Tuy nhiên khi đến hiện trường kiểm tra, đoàn cán bộ không xuống xe mà chỉ ngồi trên xe hơi rồi chạy ngang qua sát ngôi biệt thự. Quan to thời nay đi "thăm dân cho biết sự tình" thường thích ngồi trên xe hơi cho "oách" chăng?

Ông Võ Văn Thương cho phóng viên báo chí biết: "Do trời mưa nên tôi chỉ đi ngang kiểm tra vậy thôi. Sau khi báo đăng chúng tôi cũng lên hiện trường đi ngang qua kiểm tra như vậy. Khi nào UBND quận Liên Chiểu có báo cáo rồi tính sau. Bây giờ UBND quận Liên Chiểu chưa có báo cáo cụ thể, đầy đủ nên chưa có hướng xử lý như thế nào. Lúc nào UBND quận Liên Chiểu có báo cáo thì TP sẽ có ý kiến chỉ đạo cụ thể. Bây giờ phải kiểm tra tính pháp lý đất đai nên chưa trả lời được đâu".

Tại sao phải xin ý kiến?
Trong cuộc họp tìm hướng xử lý diễn ra sáng 12-1, ông Nguyễn Ngọc Tuấn - phó chủ tịch UBND TP Đà Nẵng - cho rằng "đang báo cáo xin ý kiến của Thường trực Thành ủy". Vậy là trái bóng trách nhiệm lại một lần nữa được "đá lên" qua chân các vị lãnh đạo cao hơn.

Người dân ngạc nhiên đặt câu hỏi: "Xin ý kiến gì nữa" khi mọi sai phạm đã quá rõ ràng, chính chủ nhân của các "biệt phủ" này cũng đã đánh tiếng thừa nhận họ "sai phạm", "làm nhà khi chưa được cấp thẩm quyền cho phép".

Vậy thì cứ theo luật mà thực thi, chứ sao lại phải loay hoay "xin ý kiến". Sự thiếu quyết liệt này để rồi có lặp lại vết "xe đổ" của những năm trước đó, tức là phát hiện nhưng không xử lý?

Nên nhớ những nhà dân từng bị chính quyền tháo dỡ vì xây trái phép trên núi cấm Hải Vân những năm trước đó, bây giờ các ông ăn nói thế nào với họ đây?

Đừng để người dân tự hỏi, nếu rơi vào trường hợp của họ, liệu vấn đề xử lý có phải đẩy lên tới cấp thành phố? Và vì sao vi phạm rành rành ra thế mà không thể xử ngay, cứ phải xin ý kiến cấp này, cấp khác...!?

Chẳng lẽ cùng một lỗi vi phạm nhưng lại có những cách xử khác nhau?
Một góc biệt phủ xây trái phép của gia đình thiếu tướng Phan Như Thạch.
Mới có tin UBND TP Đà Nẵng, vừa mới có chỉ đạo "hướng xử lý" biệt thự "lụi" của Thiếu tướng Phan Như Thạch (nguyên Phó Giám đốc Công an tỉnh Quảng Nam) và quần thể biệt thự xây dựng lấn đất rừng của một người tên Quang tại khu vực rừng Nam Hải Vân.

- Bạn Nguyễn tấn Thi nêu ý kiến:
Việt Nam không có luật à? Cứ chiếu theo luật mà xử khi người dân xây trái phép cần gì phải xin ý kiến?

- Bạn Văn Đăng lại nêu ra ý kiến phân biệt giữa "dân đen" và "dân đỏ":
Xây dựng không phép, trái phép và không đúng quy hoạch thì ra thông báo tự tháo gỡ, nếu không tự tháo gỡ thì cứ đưa máy xúc đến mà cưỡng chế, đó là nguyên tắc làm việc công bằng, không có ngoại lệ! Tại sao hành xử với dân "đen" (dân thường) thì có xin ý kiến ai đâu, tại sao với dân "đỏ" (quan chức) lại phải xin ý kiến cấp này cấp nọ, làm như vậy là không công bằng.

- Bạn Hiền viết gọn lỏn: "Chán! Không muốn bình luận nữa!".

Chán thật. Tôi cũng vậy, bình luận thêm là thừa./-

Văn Quang