11 April 2014

Bận Rộn Quá Trời


Bận Rộn Quá Trời
http://i86.photobucket.com/albums/k88/suonglam_2006/MCTN%20ORTB/suynghichonlua.jpg

Hình như ai cũng than" Bận Rộn Quá Trời"! Nhưng chúng ta Bận Rộn gì nhỉ? 

Bây giờ xin nói đến các cụ cao niên trước nhé. 

Đa số quý cụ nam nữ trên cái tuổi "60 năm cuộc đời" hình như đều đã nghĩ hưu ở nhà. Nhưng quý cụ ông cụ bà ở xứ Mỹ thường không được nghĩ hưu một cách trọn vẹn vì còn phải giúp đỡ trông chừng chăm sóc cháu nội, cháu ngoại cho ba má chúng đi làm.  Ông thì lái xe đưa đón cháu đi học ở trường,  học đàn, học võ, học thể thao sau giờ học v..v…  Bà thì phải nấu cơm, đón cháu đi học về, làm "babysitter"  cháu sau giờ tan học vì luật lệ ở Mỹ là không được để trẻ em dưới 12 tuổi ở nhà một mình vì lý do an toàn trẻ thơ. Bạn có con nhỏ cần phải nhớ: hoặc phải có ông bà, cha mẹ, anh chị lớn ở nhà trông chừng, hoặc phải gửi nhà trẻ trông chừng, nếu vi phạm thì sẽ bị trừng phạt theo luật định.  Nhưng gửi  bé cho nhà trẻ thì tốn tiền quá, có thể là 3 $USD hay 4$ USD / 1giờ đấy nhé.  Ông bà thì lại thương cháu nội, cháu ngoại nên đã tình nguyện lảnh cái "job  babysitter" này cho tiện việc sổ sách vì vừa được gần gũi nô đùa với cháu, vừa an toàn, vừa đỡ tốn kém tiền bạc. Như vậy là "nhất cử tam tứ tiện" rồi.  Bởi thế ông bà nội, ông bà ngoại ở xứ Mỹ, không bào giờ bị thất nghiệp cả vì nếu không làm " Full time job" thì cũng làm " Part time job", một "osin" rất đáng tin cậy! Smile! 


Xin mời bạn đọc niềm vui của ông bà ngoại khi được giữ cháu nhỏ như sau:

"Việc giữ cháu cũng đem đến cho ta những niềm vui nho nhỏ, giúp cho cuộc sống bớt tẻ nhạt, và cuộc đời hình như có ý nghĩa hơn lên.  

Phải nói rõ, công lớn là của bà ngoại cháu, từ việc săn sóc, cho bú, cho ăn, thay tã, lau chùi tắm rửa đứa nhỏ, v.v...bà ngoại đều giành làm hết. Có lẽ đó là cũng do cái thiên chức và bản năng nuôi con tự nhiên của người phụ nữ...  

Ông ngoại chỉ chạy vòng ngoài và chờ lệnh mà thôi... Ông ngoại được giao cho bồng ẫm hun hít, hoặc chơi đùa với nó là khoái lắm rồi. Đã lắm, sướng lắm bạn ơi!. Người ta nói già trẻ bằng nhau mà, chắc cũng đúng. Gần bên cháu, ông ngoại có cảm tưởng mình trẻ lại được vài chục tuổi như chơi. Ông ngoại bò chơi với cháu cả buổi cũng chưa thấy chán. Tập cho trẻ nói bập bẹ cái nầy cái kia, mới thấy thật là dễ thương làm sao. Tuần nào không thấy mặt cháu, thì mình nhớ kinh khủng. "

( Nguồn: Trích trong Giữ Cháu: Một niềm vui của tuổi già- Nguyễn Thượng Chánh& Nguyễn Ngọc Lan)

Còn ông bà nào ở xa cháu nội cháu ngoại thì lại buồn hiu vì  đi ra đi vô trong nhà chỉ có cụ ông cụ bà, nói chuyện với nhau được vài câu thì lại cãi nhau ồm ộp như "hai con ểnh ương "cho vui cửa vui nhà.  Thế là người già cũng bận rộn quá trời rồi đấy!

Kế tiếp nói đến người trẻ nhé.  Người trẻ thì phải đi làm hoặc đi học.  Nếu không đi làm thì bị gọi là thất nghiệp rồi. Nếu bị thất nghiệp thì chỉ được lảnh tiền thất nghiệp hai ba năm là nhiều rồi phải lo đi kiếm việc khác mà làm.  Nếu không, cái nhà đang ở, cái xe đang chạy kia không phải là "cái nhà là nhà của ta " nữa mà là  cái nhà của "nhà băng". Khi đi làm, bạn phải làm việc cho thật tốt, không được đi trể về sớm như làm việc ở Việt Nam. Nếu không, bạn sẽ được mời lên văn phòng nhận tấm thiệp hồng với lời cám ơn của ban giám đốc và ra về vì được cho nghỉ việc.  Bởi thế mấy anh chị"manager" rất bận rộn đi canh chừng, đốc thúc nhân viên dưới quyền  phải làm việc đàng hoàng. Nhân viên thì rất bận rộn làm việc cho thật chăm chỉ, nhất là các công việc phải làm theo lối dây chuyền (assembly)  như  một người máy trong một đoạn phim trắng đen hài hước ngày xưa do Charlie Chaplin diễn xuất . Thế là bận rộn quá rồi còn gì để nói nữa.

Nếu đi học thì học sinh, sinh viên phải làm bài tập,  phải cố học thật  giỏi để  đạt 4 chấm hạng A hay 3 chấm hạng B  mới được  vì:

 "Dưới hai chấm, bạn, tôi ta buồn lắm!
 "Basic Grant" sẽ cắt, hết "work study"
 Bạn với tôi sẽ lên chức… "cu li"
 Nơi xứ Mỹ đường "janitor" rộng mở"

(Trích trong Học Trò Xứ Lạ-  Thơ Sương Lam-Winter 1993)

Tóm lại, học trò nhỏ tiểu học, trung học, sinh viên lớn đại học không bận  rộn quá trời là gì?

Bây giờ là thời đại của khoa hoc kỹ thuật tân tiến. Già trẻ lớn bé, nam nữ  lại bận rộn với việc chơi game, "texting" cho nhau qua máy địện toán (computer), laptop, Ipad, bận  rộn " tám" với nhau qua điện thoại, cell phone, Iphone.  Những ai đã từng sinh hoạt trên các diễn đàn  internet (mạng ảo) thì chắc chắn sẽ "bận rộn quá trời" vì phải  đọc và  xóa bỏ (delete) hằng trăm" email" một ngày, nếu bạn tham gia nhiều diễn đàn văn nghệ, Facebook, Twitter v..v… Người viết đã thấy có người tham gia cả hằng chục diễn đàn, không hiểu thì giờ  của họ ở đâu mà  họ đọc được hết mail và "delete"  được hết email , bạn nhỉ? 

Nếu bạn đi nghĩ hè  (vacation), bạn cần yêu cầu người Moderator của  các diễn đàn bạn đang tham gia  "Set No Mail"  cho bạn nhé.  Nếu không, bạn sẽ vị lặn ngụp trong "Giòng  Sông Sinh Tử Emai" này.  Người viết không dám tham gia vào Facebook  hoặc nhiều diễn đàn là thế đấy dù vẫn được mời gọi vì thú thật, người viết cũng đâu có "quỡn"  nhiều vì  người viết cũng cần nhiều thì giờ để học tập, thực hành  những đìều lợi ích cho tâm linh, tình cảm của mình, cho gia đình mình nữa chứ lị.

Trong bài tâm tình "Khi quý bà làm thơ viết văn" trước đây của người viết thì việc chăm sóc gia đình vẫn là niềm vui và bổn phận ưu tiên của quý bà, nếu không, thì sẽ bị quý ông càm ràm, cự nự  um sùm. Mệt lắm!  Bởi thế tôi chỉ dám tham gia một vài diễn đàn văn nghệ có một chút ân tình xưa cũ với tôi  để cho vui chị, vui anh, vui em và cũng  để có một chút niềm vui văn nghệ văn gừng tí tị  mà thôi. Hơn thế nữa, "lắm đa mang, nhiều phiền não", phải không bạn?

Chúng ta thường sống trong sự tiếc nuối dĩ vãng vàng son đã qua, hoặc sống với những mộng ước trong tương lai chưa đến và lại quá bận rộn với cuộc sống hiện tại với lời than "không có thời giờ".

Vì quá bận rộn mà nhiều người con đã quên thăm viếng cha mẹ già đang sống cô đơn nơi viện dưõng lão. Vì quá bận rộn mà vợ chồng đã quên trao nhau những cử chỉ dịu dàng, những lời nói yêu thương nhau.  Vì quá bận rộn mà  thân nhân, bạn bè nhiều khi không một lời thăm hỏi khi bịnh hoạn, đau ốm, tử sinh. Người viết rất thích những lời thơ rất dễ thương  của một nhà sư đầy lòng từ tâm dưới đây:


…"Rót tặng đêm dài một ánh trăng
Cho người lạc lối hết băn khoăn.
Tay sen xin chắp dâng lời nguyện
Hạnh phúc, an bình cho thế nhân..

Rót xuống bờ môi những nụ cười
Cho hồn sa mạc chợt xanh tươi.
- Em cười, thế giới cười trao lại
Nhưng khóc, riêng mình em khóc thôi!

Xin rót cho Lời tiếng dễ thương
Vỗ về, xoa dịu những đau buồn..
Một câu, xa lạ thành tri kỷ
Một lời, vực thẳm cách hai phương.

Rót tặng trong chiều những tiếng Kinh
Để dừng chân bước giữa phiêu linh,
Để bừng mắt thấy trần gian mộng
Mà khổ vì đâu ? mấy chữ tình..."

(Nguồn:  trích trong bài thơ Rót Cho Nhau - Thích Tánh Tuệ)

Lâu lâu bạn cũng cần để một chút thì giờ đọc những bài thơ dễ thương như thế  để thấy cuộc đời này vẫn còn một chút gì dễ thương, bạn nhé.
  
Xin mời bạn cùng đọc với người viết những cảm nghĩ hay hay dưới đây mà người viết sưu tầm được trên internet, đem về đây chia sẻ với bạn bè để làm kết luận cho bài tâm tình hôm nay

BẬN RỘN làm cho ta không có bình an và hạnh phúc
BẬN RỘN làm cho sự hành xả của ta vụng dại
BẬN RỘN làm cho cái hiểu biết của ta khô cằn
BẬN RỘN làn cho sự sống của ta ngắn lại
BẬN RỘN khiến ta không thấy được cái đẹp của người ta thương yêu
BẬN RỘN khiến ta đi trên đường như ma rượt ...

 
Đời sống bận rộn là đời sống ... bất hạnh nhất trên đời ... !
 
Thế đấy, nhưng con người ai ai cũng luôn tìm đủ mọi lý do để mà ... BẬN RỘN.
 
Và rồi một ngày kia, thử hỏi có ai mang theo được cái "BẬN RỘN" về bên kia thế giới ?
 
Hãy biết dừng lại -Hãy biết ngơi nghĩ - Hãy tập thanh thản và buông xả, thảnh thơi ... thì khi cái ngày ấy đến , chúng ta mới có thể ra đi với cái tâm ... KHÔNG ... BẬN RỘN .... !!!.

CHÚC MỌI NGƯỜI KHÔNG BẬN RỘN


Chúc các bạn một ngày vui, nhiều sức khoẻ và mọi sự an lành đến với các bạn.

Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn.

Sương Lam

No comments:

Post a Comment