23 November 2010

Cuộc chơi phải chấm dứt!

Cuộc chơi phải chấm dứt!

Đào Hữu Nghĩa Nhân


Chúng ta có cần tự do không? Tự do không có nghĩa là cơ hội cho cái tôi vui thú và không cần quan tâm đến người khác. Người tự do phải thấu hiểu được ý nghĩa tự do tối thượng này. Chỉ khi bạn thấu hiểu được ý nghĩa của hai tiếng tự do như thế, bạn mới bắt đầu lên tiếng cho vai trò của mình, một cá nhân sống có trách nhiệm trong một xã hội thất điên bát đảo này. Một xã hội đã và đang bị những kẻ tham vọng quyền lực quản trị làm cho ngày càng thối nát hơn lúc nào hết.

Bạn có lo lắng cho tương lai của một Tây Nguyên bị băm nát vì chủ trương lớn của Đảng và Nhà nước không? Bạn có lo lắng Đảng chủ trương cho thuê rừng 50 năm mà thực chất là giao đất cho Trung Quốc thuê với giá rẻ mạt không? Bạn có lo lắng thành phố nơi bạn đang sống ngày càng ô nhiễm nặng nề và vô phương cứu chữa không? Bạn có lo lắng tình hình tham nhũng ngày càng tinh vi và phức tạp hơn không? Hành vi tham nhũng ngày càng lộ rõ chỉ ở cấp phường xã thôi không? Nơi mà phần lớn cán bộ không có nhiều học thức đủ khôn để che dấu tội lỗi của mình? Bạn có lo lắng nhìn thấy miền Trung ngày càng ngập lụt nghiêm trọng hơn không? Bạn có lo lắng vì các nhóm lợi ích mà nhà nước ký hàng loạt các nhà máy thủy điện vừa, nhỏ, lớn thi nhau ào ạt triển khai ở miền Trung bất chấp những tác hại môi trường khủng khiếp để lại cho người dân thấp cổ bé họng? Bạn có lo lắng thứ thực phẩm mà chúng ta đang ăn hàng ngày có an toàn cho bản thân ta và các thế hệ tương lai con cái ta hay không?…

Vâng chúng ta có quá nhiều những nỗi lo lắng, lo lắng một nền giáo dục ngày càng tồi tệ, lo lắng chúng ta không còn an toàn sống trong xã hội này; lo lắng sự chết có thể đến với ta bất kỳ lúc nào vì tai nạn giao thông, vì cây ngã, vì hố tử thần, vì lọt cống, vì điện giật, và vì những bắt bớ vì cái gọi là chống phá chính quyền nhân dân…

Chúng ta có quá nhiều nỗi lo


Bạn, tôi và chúng ta làm gì đối phó với những nỗi lo lắng hàng ngày đó? Bạn là một doanh nhân thành đạt ma mãnh? Con cái bạn sẽ học trong những ngôi trường tốt nhất được đầu tư của nước ngoài. Bạn sẽ dùng thực phẩm của Goumet, bạn sống trong những ngôi nhà an toàn ở Phú Mỹ Hưng. Hay thậm chí bạn mua một ngôi nhà ở Mỹ hay Úc chẳng hạn?

Còn các vị quan chức giàu có của ta, những kẻ cơ hội, những kẻ lợi dụng sự giàu có từ các tập đoàn kinh tế, từ quyền lực, từ đầu tư công, từ tham nhũng, từ khai thác tài nguyên, từ các chính sách xã hội bất cập… sẽ đối phó với nỗi lo do chính họ tạo ra như thế nào? Phải chăng con cái họ êm ấm trong những ngôi trường tận trời Tây xa xôi, trú thân trong những ngôi nhà do chính cha mẹ chúng mua bằng tiền tham nhũng?

Còn tôi và các bạn, phần đông những người dân ở đất nước chết tiệt này phải đối phó ra sao về những nỗi lo lắng không đáng có đó? Tôi làm gì được cho con cái tôi, tôi mua thực phẩm từ chợ, tôi sống trong ngôi nhà không biết lúc nào sẽ bị quy hoạch, tôi dùng nguồn nước ô nhiễm, hít thở bầu không khí ô nhiễm, đi làm thường xuyên trên những con đường đầy hố tử thần và ngập nước! Cho con học hành mà lo ngay ngáy về số phận của nó trong tương lai, không thể bảo đảm rằng con tôi sẽ trở về nhà một cách an toàn, không biết rồi một ngày nào đó chúng sẽ phát những căn bệnh do ô nhiễm, do thực phẩm nhiễm độc vì thuốc trừ sâu Trung Quốc… Tôi bất lực bảo vệ chúng khỏi những tác hại khủng khiếp từ ma túy, từ game online, từ môi trường giáo dục đầy bạo động và dối trá?

Và các bạn, những người nông dân ngàn đời nghèo khó, và nghèo khó hơn từ khi ta có Đảng. Các bạn có biết hàng ngày các bạn sử dụng thuốc trừ sâu có nguồn gốc từ đâu không? Thực phẩm các bạn làm ra có an toàn cho xã hội không? Và thậm chí có an toàn cho bạn không khi hàng ngày bạn dùng loại thuốc gớm ghiếc này xuất xứ từ Trung Quốc? Lợi nhuận từ các sản phẩm bạn làm ra, bạn có thừa hưởng phần lớn không hay phải rơi vào các tay lái buôn nhà nước đểu giả. Con cái bạn học hành ra sao? Con cái bạn có được đến trường không? Chúng có hoàn thành toàn bộ việc học của chúng mà cha mẹ chúng không phải lo đau đáu câu hỏi tiền đâu đóng học phí cho chúng? Hay chúng đành phải bỏ dở việc học vì mưu sinh, trở thành những người nông dân nghèo truyền kiếp với mảnh ruộng còm cõi ngày càng kém phì nhiêu và ô nhiễm hóa chất Trung Quốc của cha mẹ chúng, thành các công nhân không tay nghề trong những công xưởng với đồng lương chết đói, sống trong những căn nhà trọ tồi tàn, phụ nữ vô tư phá thai, con trai thì ma túy, nhậu nhẹt… còn con gái nếu có chút nhan sắc chúng sẽ bán thân mình trong các động chứa, gái bao cho những kẻ thừa tiền và quyền, hay thành nạn nhân của những kẻ buôn người vô đạo đức, hoặc mưu cầu tấm chồng xa xứ ở trời Tây?…

Hỡi các nhà giáo chân chính và không chân chính, các nhà giáo nhân dân và không nhân dân, các nhà giáo ưu tú và không ưu tú, các giáo sư, phó giáo sư được phong tước và chạy chọt để phong tước. Các vị có thấy các vị đã tiếp tay cho việc dạy dỗ đáng hổ thẹn này như thế nào không? Con cái các vị thoát ra khỏi guồng máy đáng sợ này như thế nào? Làm thế nào mà các vị có thể cúi đầu im lặng chấp nhận sự chỉ đạo giáo dục tồi tệ hơn ba mươi năm qua từ các nhà lãnh đạo sư phạm đáng phỉ nhổ của Đảng? Làm thế nào mà các vị có thể chấp nhận dạy dỗ các thế hệ tương lai theo hết tinh thần cải cách chết tiệt này sang tinh thần cải cách chết tiệt khác? Bản chất "người thầy" trong các vị không phải có tinh thần độc lập sao? Các vị không cần có tính sáng tạo trong giảng dạy sao? Các vị có vui không khi những sản phẩm ra lò từ các vị chỉ là những đứa trẻ hoàn toàn rập khuôn, chấp nhận và không hề phủ nhận kiến thức từ người thầy? Có lẽ vì vậy mà các vị giống các khuôn đúc mẫu hơn là một người thầy đúng nghĩa!

Riêng các vị lãnh đạo đáng khinh của chúng ta, các vị chỉ là một nhúm nhỏ quyền lực nhưng có chỗ dựa từ quân đội và công an đảm bảo cho quyền lực của các vị được duy trì và ổn định, các vị có lo lắng gì từ một xã hội bát nháo do các vị điều hành không? Các vị có biết vì sao các vị bằng mọi giá phải khai thác tài nguyên hiếm hoi từ lòng đất để phát triển không? Bởi vì các vị không có đủ nguồn lực từ chất xám của dân chúng. Trong khi các vị cần tiền cho bộ máy nhũng lạm và nhiều thứ phải chi khác để làm đẹp các con số phát triển giả tạo và không bền vững! Có lẽ chưa bao giờ đất nước chúng tôi phải chứng kiến một giai đoạn khai thác tài nguyên tận diệt và lớn nhất từ trước tới nay? Các vị lo lắng sao cho dân chúng im lặng phải không? Mong sao sự đồng thuận giả tạo đến từ cửa miệng của mọi người? Mong sao cho cái tập hợp mà các vị đang cố kết có sự đoàn kết và luôn miệng tung hô các vị muôn năm phải không? Mặc nhiên chấp nhận sự lãnh đạo của các vị như là sự ban ân huệ từ đấng tối cao? Để mặc cho các vị ngày càng phá nát đất nước này nhưng vẫn vui vẻ? Xem các thử nghiệm ngu ngốc của các vị trong điều hành kinh tế như là một mô hình? Thất bại, thành công gì cũng là bài học bổ ích? Xem tham nhũng cũng giống như là dân trả ơn cho các vị vì công lao to lớn mà các vị cống hiến cho đất nước này?



Tóm lại, chúng ta chờ đợi gì để làm vơi nhẹ những nỗi lo thường trực này trong đời sống của chúng ta? Chờ đợi trí tuệ của đảng ư? Chờ đợi hết đại hội này sang đại hội khác rằng đảng sẽ thay đổi, rằng đảng đang từng bước khắc phục những lo lắng đó trong lòng bạn ư? Rằng trong đảng ta ngày càng có nhiều người du học từ Havard, từ Oxford, từ Cambridge… rằng rồi các vị lãnh đạo khả kính đó sẽ dần nhận ra những thay đổi khẩn thiết để tồn tại? Liệu chúng ta có còn đủ can đảm để chờ đợi lòng từ tâm của kẻ nghiện quyền lực không? Liệu chúng ta có chờ đợi để khi bùn đỏ tràn về rồi mới lên tiếng hay không? Liệu chúng ta có còn đủ thời gian chờ đợi cơn lũ khủng khiếp sẽ đổ vào ngôi nhà bạn trong nay mai sao? Liệu chúng ta chết dần, chết mòn vì ô nhiễm để chờ đợi sao? Liệu rồi một ngày nào đó đất nước này nằm trong tay một "chủ nhân thống trị từ xa" rồi mới bắt đầu thay đổi hay sao?

Không, chúng ta không còn thời gian để chờ đợi nữa. Mỗi cá nhân phải là một chiến sĩ đấu tranh quyết liệt cho sự tồn tại của chúng ta. Phải mạnh mẽ góp phần lãnh đạo đất nước này, không để cho đảng được phép nắm cái quyền một mình một chợ muốn làm gì thì làm! Đảng không phải là một tập hợp trí tuệ. Đảng chỉ là một tập hợp những kẻ có nhiều quyền lợi riêng tư khác nhau. Đảng không bao giờ và mãi mãi không bao giờ có thể làm thay đổi vận mệnh đất nước nếu mỗi chúng ta cứ cúi đầu chấp nhận. Vai trò của Đảng đã thuộc về quá khứ. Đảng phải hiểu rằng sẽ chẳng bao giờ có một tập hợp đủ mạnh nếu Đảng tiếp tục ngoan cố như hiện tại. Đảng hãy dũng cảm chia sẻ quyền lực với dân chúng, chấp nhận những tiếng nói phản biện từ trí thức, phải xem sự khác biệt ý kiến là hết sức lành mạnh. Chấp nhận tự do chỉ trích, chấp nhận truyền thông là của nhân dân! ... Phải tự tri con người tâm lý của mình rằng Đảng không đủ sức để điều hành đất nước này bằng con đường độc tài. Đừng để lịch sử truy vấn về vai trò tội ác của Đảng trong tương lai?

Tất cả những cái đó phải bắt đầu từ chúng ta, đừng chờ đợi vô ích lòng từ tâm của kẻ thống trị! Tham lam, độc ác và ngu muội.

Lịch sử đang chờ đợi chúng ta! Phải hành động thôi!

Đào Hữu Nghĩa Nhân



Người Quốc Gia là những người đặt Tổ Quốc lên bản vị tối cao, tối cao có nghĩa là trên tất cả mọi vật, kể cả tôn giáo, đảng phái, và cả chính bản thân mình.


No comments:

Post a Comment