Bài học xương máu con đường Việt Nam
Trần Nhơn
Các đảng chính trị thời nay
Lựa chọn, giới thiệu nhân tài trước dân.
Việc nước trao quyền cá nhân,
Đảng không vi hiến ép sân chính quyền.
Nghị trường đa đảng, đa nguyên,
Chính sách Đảng – quyền lực mềm hậu phương,
Tạo nên sức sống Nghị trường,
Cọ xát nảy lửa, hiệp thương điều hòa.
Thượng tôn lợi ích quốc gia,
An sinh xã hội, nở hoa thị trường.
Độc đảng độc diễn, đơn phương,
Là thứ băng đảng dị thường, quái thai.
Tùy tiện phán xét đúng sai,
Lãnh đạo – bá chủ, nô tài là dân.
Bốc thơm dân chủ triệu lần,
Chuyên chính sắt máu không gian ba chiều.
Khắp nơi gài "kính chiếu yêu",
Thủ đoạn gian trá, độc chiêu đớn hèn.
Quặn đau hồn Mác, Ăng ghen,
Học thuyết mở bị Lênin đóng cài,
Gắn vào khối u quái thai:
Chuyên chính vô sản – độc tài, hành dân.
Vô sản lao động tay chân,
Mệt nhoài nuôi sống bản thân, gia đình.
Hiểu gì Nhà nước, Triều đình,
Chuyên chính, cưỡng bách... cho mình, cho ai?
Mọi thứ "chuyên chính" đều sai,
"Chuyên chính vô sản" bi hài nhân đôi!
Công kênh vô sản lên trời,
Dễ bề núp bóng giữ ngôi, nắm quyền.
Plê-kha-nốp nhiều lời khuyên...
Causky phê phán, ông liền chửi ngay!
Bây giờ ai đúng, ai sai,
Causky, Plê-kha-nốp hay là Lênin?
Học trò: bạo chúa Stalin,
Trung Mao đồ tể điển hình thế gian.
Độc tài sắt máu kinh hoàng,
Gieo rắc ảo mộng thiên đàng Lê nin.
Một "vĩ nhân", một tầm nhìn,
Lạc vào đảng trị - mô hình quái thai.
Bảy mươi tư năm: đủ dài!
Khúc quanh lịch sử - đúng sai rõ rành.
Vỡ òa ánh sáng văn minh,
Tư tưởng pháp trị, tầm nhìn khách quan,
Giúp ta phân biệt thau, vàng,
Đâu là thật, giả nhân văn, nhân quyền.
Đa nguyên, dân chủ đồng hành sóng đôi.
"Tự do: hạnh phúc nhất đời,
Tự lừa lại sướng gấp mười tự do!"
Tự lừa cố đấm ăn to,
Bị lừa chịu đấm, cốc mò cò xơi.
Ngẫm sâu càng thấm sự đời,
Thời thế đã thế, tạm thời phải theo!
Lo gì giậu đổ bìm leo,
Sâu dân, mọt nước leo trèo ghế ngôi!
Xiềng kim cô rỉ cả rồi,
Đa nguyên, đa đảng đến hồi chuyển xoay!
Đảng nào dở, Đảng nào hay,
Vung tay, vỗ ngực chẳng tày cử tri.
Đại ngôn gào thét làm gì,
Soi vào lá phiếu mà suy ngẫm mình.
Đảng vất vả, dân yên bình,
Đảng siết chuyên chế dân thành điếc câm!
Đảng ngồi xổm trên nhân dân,
Lụi tàn sen, cúc, tràn lan lục bình.
***
Trông người lại nghĩ tới mình,
Chuyên chính một Đảng, phê bình đánh rơi.
Làm sao nhựa sống sinh sôi,
Làm sao nội lực đâm chồi nở hoa!
Căn cơ tính chuyện gần, xa,
Luật về Hội sớm thông qua mở đường.
Thúc đẩy cải cách chính trường,
Lời trí tuệ thay hội phường nói leo.
(Nói leo để được ăn theo,
Được ăn theo lại chạy trèo ghế cao.
Lo ghế cao chẳng trụ lâu,
Khuấy đục nước để tranh nhau béo cò.)
Trang trải tài chính tự lo,
Quốc khố không nuôi báo cô Hội, Đoàn.
Vươn lên bằng trí tuệ vàng,
Xã Hội Dân Sự thênh thang mở đường.
Gánh nặng ba hệ thống lương,
Vẹo cổ ngân sách, oằn lưng dân lành!
***
Ngày xưa phong kiến, thực dân,
Hội, Mặt trận đoàn kết quanh Đảng mình.
Đi tiền phong trong đấu tranh,
Đập tan bè lũ gian manh bạo tàn.
Ngày nay Nhà nước nhân dân,
Mục tiêu của Đảng hoàn thành vẻ vang.
Đảng phải lui về hậu trường
Chăm lo đảng vụ, tăng cường kiểm tra;
Xây dựng Nhà nước tinh hoa,
Xã Hội Dân Sự hài hoà văn minh;
Phát triển đối trọng vững bền,
Một bàn tay vỗ sao rền tiếng kêu!
Khử trừ tham nhũng, quan liêu,
Giải phóng tư tưởng, đa chiều thông tin.
***
Đảng nắm quân đội, an ninh:
Tác nhân gây rối, sản sinh luật rừng.
(Muốn trừ phong kiến thực dân,
Phất cờ đại nghĩa "Vũ Trang Tuyên Truyền",
Xây dựng lực lượng an ninh,
Hoạt động bí mật dân mình cưu mang.
Bây giờ chính quyền của dân,
Nhà nước phải nắm công an, quốc phòng.)
Đảng giải giáp sau lập công,
Hoá thân cơ cấu vào trong chính quyền,
Là điều phổ cập, tự nhiên,
Thông lệ quốc tế, văn minh toàn cầu.
Nhà nước tối cao dân bầu,
Không chính đảng nào được phép đứng trên.
Văn hoá Đảng càng vững bền,
Thấm vào cơ cấu pháp quyền nhân dân.
***
Gần một thế kỷ đấu tranh,
Trải nghiệm bài học thiết thân - vỡ lòng:
Để được là Đảng Tiền Phong,
Niềm tin son sắt trong lòng nhân dân,
Luyện rèn chữ Nhẫn, chữ Tâm,
Chữ Thứ, chữ Dũng, vì dân quên mình.
Đảng cũng là Hội - anh minh,
Vượt khó đi trước, an bình hưởng sau.
Chăm lo cơ sở, vùng sâu,
Hạt muối, cái chữ, cây cầu, con kênh.
Đảng cơ cấu vào chính quyền,
Dẹp bỏ chuyên trách cồng kềnh, quan liêu.
Thủ tiêu chế độ lưỡng triều
Ngồi trên luật pháp, giành nhiều đặc ân.
Không dùng tiền thuế của dân
Nuôi bộ máy Đảng ép sân chính quyền.
Chỉ còn Cuba, Triều Tiên,
Việt, Lào, Trung Quốc mô hình này thôi.
Cả thế giới đổi thay rồi,
Giả vờ mê ngủ giữ ngôi tiếm quyền?!
Từ nhầm lẫn hóa rồ điên:
Đặc trưng các đảng độc quyền thời nay.
Cỗ xe hoàng đế không ngai
Theo lực quán tính trượt dài, lao nhanh.
***
Đại hội Mười Một anh minh?
Nhìn thẳng sự thật Đảng mình suy vong.
Số đảng viên dù rất đông,
Sức chiến đấu dường như không còn gì.
Chi bộ thì vẫn họp đều,
Không khí buồn tẻ, nhạt phèo nội dung.
Bám theo lề phải lòng vòng,
Xói mòn đạo lý, bẻ cong luân thường.
Toàn trị nghẽn lối, cùng đường,
Rừng luật treo biển, luật rừng thực thi.
Cầm tù chân lý, tư duy,
Đảng trị chuyên chế khác gì nội xâm!
Sự thật chẳng giấu được dân,
Cây kim trong bọc đang dần lộ ra.
Lừa nhau năm bữa, nửa ngày,
Lừa xuyên thế kỷ mấy ai trên đời!
Đổi mới nửa chuột, nửa dơi,
Văn hóa tụt dốc, cây đời héo hon.
Chữ Tâm, chữ Dũng không còn,
Nhạt nhòa chữ Đảng trong lòng nhân dân.
Khai quốc, đặc đẳng công thần
Chân tình khuyên bảo, ai cần, ai nghe!
Còn dám quy chụp, răn đe,
Tự kiêu, tự mãn, bội thề, vong ân!
Không kính lão, coi thường dân,
Liệu còn "đắc thọ" đua tranh chính trường?
Nghĩ vừa giận lại vừa thương
Hội đồng lý luận ẩm ương đốt tiền.
Giả vờ lú lẫn, quàng xiên,
Cho vừa kích cỡ xích xiềng kim cô.
Diễn đàn chỉ để diễn trò,
Hội thảo là hội đón dò ý trên,
Ngợi ca, đánh bóng, mạ kền,
Dám đâu đại phẫu soi tìm nguyên nhân!
Lỗi hệ thống đã rõ ràng:
Lưỡng triều độc đảng, xa dân, tham quyền.
Say men ngôi, ghế cuồng điên,
Rồi thành nô lệ đồng tiền, quyền uy.
Nhà Đỏ bao cấp tư duy,
Giũa mài "công bộc" thành bi lăn tròn.
Nhà Trắng treo biển công nông,
Nuôi tư bản đỏ vặt lông dân nghèo.
Lưỡng triều kèo rã, cột xiêu,
"Thâm cung bí sử" lắm điều đắng cay!
Đội vòng nguyệt quế múa may,
Kim cô thít chặt, tẩy chay hiền tài?!
(Hiền tài minh luận đúng, sai,
Trung ngôn lay chuyển ghế, ngai bao người.
Bề ngoài vồn vã đón mời,
Trong lòng nghĩ mẹo (cho) ngồi chơi xơi trà.
Cam phận chim cảnh, chậu hoa,
Luật sư, thức giả liệu mà giữ thân!)
Tăng trưởng luôn dưới tiềm năng,
Khai trương, tổng kết, đãi đằng xa hoa.
"Ba hai bảy" – "bảy hai ba"…
Ngân sách thất thoát chảy qua túi nào?
Dân không cử cũng chẳng bầu,
Đảng ra "chiếu chỉ", Đảng giao công trình.
Đúng sai đã có chính quyền
Giơ đầu chịu báng giải trình công khai!
Luận văn, hội thảo, báo đài
Tụng ca "thể chế quái thai lưỡng triều".
(Lưỡng triều đặc chủng quan liêu,
Phú ông Nghị quyết, đói nghèo tư duy.
Xếp đặt, dàn dựng tinh vi,
"Lẽ phải", "công lý" vào tay cường quyền.
Luân thường đạo lý đảo điên,
Hội chứng "văn hoá kim tiền" lan nhanh.
Trên ban khẩu dụ thi hành,
Ai nói, làm khác đều thành "Việt gian"!?)
Chặt xiềng phong kiến thực dân,
Để nội xâm đỏ nghênh ngang tung hoành.
Mục tiêu lý tưởng lụi tàn,
Giả vờ cao giọng bảo hoàng hơn vua!
***
Thời kỳ làm gió, làm mưa,
Cưỡi cổ dân - chuyện cũ xưa, qua rồi!
Thảm họa toàn trị Tháng Mười
Lột mặt nạ chống loài người Stalin.
Sai lầm từ chính Lê nin:
Chuyên chính, bạo lưc – mô hình quái thai.
Cuộc đua bốn (mươi) sáu năm dài,
Dân chủ thắng đậm, độc tài thua đau.
Văn minh Bắc Mỹ, Tây Âu
Sáng soi chân lý, vàng thau rõ rành.
Dân chủ Âu Mỹ tươi xanh,
Độc tài úa lá, khô cành Nga Xô.
Nay vẫn còn đó kim cô
Quốc doanh, đảng trị - cốc mò cò xơi.
Lịch sử đã sang trang rồi,
Chuyên chế - lỗi thời, toàn trị - cũ xưa
(Cá nhân cơ hội được mùa,
Hiền tài trác việt chịu thua, đầu hàng).
Chẳng cần cầu cạnh ngoại bang,
Giã từ chuyên chế lai căng, lỗi thời.
Đông Phương Hồng hay Tháng Mười,
Đều là thảm kịch bi hài thế gian.
Tự chủ, đa dạng, đa phương:
Bài học xương máu con đường Việt Nam!
Tháng 10/2010
Trần Nhơn
Người Quốc Gia là những người đặt Tổ Quốc lên bản vị tối cao, tối cao có nghĩa là trên tất cả mọi vật, kể cả tôn giáo, đảng phái, và cả chính bản thân mình.
No comments:
Post a Comment